Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Chương 1616 :
Ngày đăng: 13:51 30/04/20
Trình Thiên Cát liền nói: “Được thôi, thế thì để cô ấy tới gặp em vậy.”
Thẩm Thất liền cười: “Nói gì chứ? Em chỉ là hiếu kỳ một chút, làm gì mà phải để con gái người ta ngàn dặm xa xôi đến để gặp mặt chứ? Em lại không phải sếp muốn phỏng vấn cô ấy.”
Trình Thiên Cát nghiêm túc nói: “Nếu em thiếu người tài, em có thể suy nghĩ đến cô ấy. Tuổi tác tuy rằng rất nhỏ, nhưng rất có trách nhiệm. Nếu như em đồng ý, anh có thể giúp em, đào tạo cô ấy thành người tài mà em cần, không cần biết là phương diện nào đều có thể cả.”
Chỉ cần có thể giúp được Thẩm Thất, Trình Thiên Cát làm gì cũng đồng ý cả.
“Đừng đùa, cô ấy mới bao lớn? Người tài công ty không ít rồi, anh không cần nhọc lòng.” Thẩm Thất từ khối khéo.
Trình Thiên Cát lại âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải để Dương Lâm gặp mặt Thẩm Thất, nếu Thẩm Thất thừa nhận năng lực tài hoa và tiềm lực của Dương Lâm, thì cậu ta sẽ đào tạo Dương Lâm thật tốt.
Đây là chuyện duy nhất mà cậu ta có thể làm cho Thẩm Thất.
Sau khi ăn cơm xong, sau khi Trình Thiên Cát lưu luyến không nỡ mà đưa Thẩm Thất rời khỏi, liền quay người kết nối cới Dương Lâm.
Dương Lâm không ngờ Trình Thiên Cát sẽ chủ động tìm cô ấy, cho nên trái tim cô ấy, vốn dĩ đã bình tĩnh liền lại trở nên kích động vì được Trình Thiên Cát kết nối đến.
Video call vừa kết nối, Trình Thiên Cát liền nói với Dương Lâm: “Dạo này như thế nào? Vẫn quen chứ?”
Dương Lâm liền trả lời nói: “Rất tốt, cám ơn anh đã sắp xếp chỗ ở cho em, em rất thích. Trước mắt em đang cố gắng khắc phục vấn đề ngôn ngữ, sau đó học bù lại các môn đã thiếu.”
Trình Thiên Cát gật đầu: “Rất tốt. Dương Lâm, anh có chuyện muốn nói với em.”
Dương Lâm liền nói: “Được, anh nói đi.”
“Em có muốn gặp Tiểu Thất không?” Trình Thiên Cát hỏi: “Chính là tổng tài phu nhân của tập đoàn tài chính Hạ thị, Thẩm Thất.”
“Anh đó, đúng thật là dẫn sang.” Thẩm Thất nhẹ nhàng trừng Trình Thiên Cát một cái: “Điều này đối với cô gái có biết bao là không tôn trọng.”
“A, không có.” Trình Thiên Cát cười hơ hơ nói.
Thẩm Hà nhìn dì đứng ở xa, lại nhìn mami, không kiềm được mở miệng nói: “Mami, người có cảm thấy dì đó rất giống với người không?”
Thẩm Thất kinh ngạc nhìn Dương Lâm ở nơi xa.
Vừa nhìn, đúng là khỏi nói thật sự có chút giống.
Ánh mắt quật cường nhưng lại phải vờ như rất điềm tĩnh, so với cô ấy lúc trước đúng là có mấy phần giống.
Thẩm Hà liền chạy sang, liền kéo lấy tay của Dương Lâm, ngước đầu mà cứ lắc: “Chào dì, con tên Thẩm Hà.”
Dương Lâm cúi đầu nhìn, cô bé xinh xắn như thế dùng giọng nói ngọt ngào mà chào hỏi với mình, liền cảm thấy trái tim đều muốn Tần Trân ra, Dương Lâm liền không kiềm được mà ngồi xổm xuống, nhìn Thẩm Hà, mĩm cười trả lời: “Chào con, ta tên Dương Lâm.”
“Dì Lâm trông thật xinh đẹp!” miệng Thẩm Hà rất ngọt, như ăn mật vậy: “Khó trách chú Trình dẫn người qua gặp mặt mami con, thì ra dì Lâm và mami trông rất giống nhau.”
Dương Lâm ngại ngùng nói: “Làm gì có, ta làm gì mà so được với Hạ thiếu phu nhân.”
“Nhưng Tiểu Hà rất thích dì Lâm!” Thẩm Hà lắc tay Dương Lâm nói: “Dì Lâm sau này sẽ lấy chú Trình chứ?”
Dương Lâm bị câu hỏi của Thẩm Hà khiến cho mặt liền ửng đỏ.
Cô ấy đều ngại đến không dám ngẩng đầu. Tâm sự bị một đứa con nít nói ra, thật sự rất mất mặt!