Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Chương 1618 :
Ngày đăng: 13:51 30/04/20
Thẩm Thất thấy được tiềm lực và sức công phá cảu Dương Lâm, trực tiếp nhảy qua thởi gian thử việc, liền gửi thư mời nhậm chức cho Dương Lâm, mời cô ấy trực tiếp vào làm chức vụ phó trưởng phòng bộ phận kinh doanh của công ty.
Phải biết, chức cụ này thông thường mà nói đều dành cho người có kinh nghiệm làm lâu năm.
Thế nhưng, Thẩm Thất trực tiếp cho Dương Lâm, đủ để thể hiện thành ý và sự coi trọng của Thẩm Thất.
Mà Dương Lâm cũng không khiến Thẩm Thất thất vọng.
Hằng ngày cô ấy đều vùi đầu vào công việc, từ tối đến sáng, không ngủ không nghỉ, giải quyết xong mấy dự án khó, đem thành tích công ty càng làm càng lớn.
Thẩm Thất đem biểu hiện của cô ấy đều nhìn rõ cả, cho nên đối với Dương Lâm cũng trở nên tốt hơn.
Hôm nay, Thẩm Thất mời Dương Lâm đến nhà ăn cơm, Dương Lâm thu dọn xong liền nhanh chóng đến ngay.
Vừa vào cửa, Dương Lâm vẫn chưa kịp mở miệng chào hỏi, liền nghe thấy giọng của Trình Thiên Cát từ trong vọng ra: “Vẫn là lá trà ở chỗ cậu tốt nhất.”
Sau đó vọng lại giọng của Hạ Nhật Ninh: “Nếu thích, đem một ít về, đều được hái từ trên núi vườn trà của nhà, chất lượng so với ngoài kia tốt hơn nhiều.”
Trình Thiên Cát sau đó liền nói: “Được đó, thế thì tớ không khách khí với cậu nữa!”
Bước chân của Dương Lâm khựng lại, sau đó liền đi nhanh vào trong.
Quản gia quay đầu nhìn Dương Lâm một cái, tiếp tục đưa cô ấy đi vào trong.
Một lúc sau, Dương Lâm liền thấy Thẩm Thất, hh, Trình Thiên Cát ba người ngồi trên sofa, đang trò chuyện thoải mái.
“Hạ tổng, Thẩm tổng.” Dương Lâm sau khi chào hỏi xong với Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất, mới quay đầu nhìn Trình Thiên Cát, mĩm cười: “Anh Thiên Cát, lâu quá không gặp.”
Dương Lâm lén nhìn Trình Thiên Cát, nói: “Thẩm tổng, không vội.”
Trình Thiên Cát không có phản ứng gì, biểu cảm vẫn là mĩm cười nhàn nhạt, lịch sự không gì bằng, chính là không chút bày tỏ gì với Dương Lâm.
Mãi cho đến khi ăn xong bữa cơm, Trình Thiên Cát đều không có biểu hiện gì đặc biệt.
Thẩm Thất đã có chút sốt ruột.
Hạ Nhật Ninh an ủi cô ấy: “Đừng vội đừng vội! Trình Thiên Cát là ai chứ, em vẫn không biết sao? Chuyện này gấp không được! Phải từ từ!”
Thẩm Thất càng sốt ruột hơn: “Chuyện này sao mà từ từ được? Anh cũng không nghĩ xem, Trình Thiên Cát là người tuổi tác bao nhiêu rồi? Người 30 rồi, còn không vội, còn đợi đến khi nào? Anh chính là không biết, biểu hiện của Dương Lâm gần đây tốt đến mức nào, trong công ty trước sau đều không ít người dòm ngó cô ấy, em dám nói, không cần bao lâu nữa, sẽ có một đám người theo đuổi cô ấy. Em có thể không sốt ruột sao?”
Hạ Nhật Ninh liền nắm lấy tay Thẩm Thất, nhìn dáng vẻ rầu rỉ của cô ấy liền bật cười ra tiếng.
“Cười, còn cười nữa, em vội gần chết. Mấy năm nay, em thấy rất rõ, Dương Lâm vẫn mãi chờ Trình Thiên Cát!” Thẩm Thất nói: “Nhưng anh ấy chính là cứ mãi không vội cũng không chậm, sao mà em không vội được đây? Nếu như lầm lỡ cô gái này, anh ấy nhất định ân hận cả đời! Trên thế giới này, có lẽ không có người con gái nào thích anh ấy hơn Dương Lâm cả!”
Hạ Nhật Ninh vội an bà xã mình: “Đúng đúng đúng, bà xã nói gì đều đúng cả.”
Thẩm Thất cô ý châm chọc Hạ Nhật Ninh: “Anh đừng có chỉ mà phụ họa, anh cho ý kiến xem nào!”
Hạ Nhật Ninh liền ôm lấy Thẩm Thất, cười hơ hơ nói: “Được được được, bà xã đại nhân hạ lệnh, anh làm gì dám không nghe? Anh cũng có chủ ý này nói ra em nghe thử. Em nghĩ, họ đã ba năm không gặp, trong chốc lát em liền muốn Trình Thiên Cát chấp nhận Dương Lâm, đây là chuyện có chút độ khó. Nhưng, nếu để họ cùng nhau trải qua chuyện gì đó, thế thì chuyện này dễ làm rồi phải không?”
“Làm sao để họ cùng trải qua chuyện gì đó đây?” Thẩm Thất hiếu kỳ hỏi.
“Anh có chủ ý này, chúng ta cùng hẹn họ đi nghỉ mát, sau khi đến đó, chúng ta để họ trên đảo, không có thuyền, không có chi viện, để họ sống trên đảo mười ngày nửa tháng! Lúc trước Trình Thiên Cát là sát thủ, sinh tồn đối với cậu ta mà nói, là chuyện nhỏ, nhưng Dương Lâm thì không được! Cho nên Trình Thiên Cát phải chăm sóc cô ấy đúng không? Cứ thế qua lại, hai người có sự va chạm mật thiết, thì không phải sẽ nảy sinh thiện cảm, không phải là sẽ có tình cảm sao?” Hạ Nhật Ninh nêu ra chủ ý của mình. Mắt của Thẩm Thất liền sáng rực: “Chuyện này dễ làm! Cứ làm như thế!”