Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 42 :

Ngày đăng: 13:29 30/04/20


Sắc mặt Thẩm Thất lại thay đổi thêm một lần nữa.



Đây đã là lần thứ hai Hạ Nhật Ninh hỏi câu này rồi.



Thẩm Thất biết rằng hôm nay cô không thể né tránh được nữa.



Thẩm Thất hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng thở ra, sau đó mới chậm rãi trả lời: “Một người rất quan trọng đối với tôi, một người đã đi đến Thiên Đàng, sẽ không bao giờ trở về nữa.”



Nghe thấy Thẩm Thất nói như vậy, Hạ Nhật Ninh chợt nhíu mày lên.



Tại sao khi nghe đến người này sẽ không bao giờ trở về nữa, thì trong lòng hắn lại có chút vui mừng như vậy?



Hắn đang ghen với một người chết ư?



Sao lại có thể như vậy được?



Hắn chỉ không thể chịu đựng được việc trên đời này còn có người đẹp trai hơn hắn mà thôi!



Ừ, đúng, chỉ có vậy thôi mà!



Nhìn thấy Hạ Nhật Ninh không tiếp tục hỏi nữa, Thẩm Thất mới có thể yên tâm.



Cô thật sự không muốn nhắc đến Triển Bác với bất cứ người nào khác nữa.



Đó là một nỗi đau vĩnh viễn không cách nào quên được trong lòng cô.



Là vết thương lòng không muốn đụng chạm đến trong suốt đời này nữa.



Hạ Nhật Ninh quả nhiên đã hài lòng và chuyển chủ đề: “Lần này chúng ta đi Hải Phòng bí mật viếng thăm một vị tiền bối, bởi vì thân phận nhảy cảm, nên chúng ta chỉ có thể bí mật đến đó.



Thẩm Thất lập tức gật đầu thể hiện cô đã hiểu rõ.



Hải Phòng cách thành phố Vinh ba trăm mấy cây số, Hạ Nhật Ninh không thể nào lái xe đi được.



Vì thế nên họ đã đi đến một sân bay riêng nhỏ, ngồi lên máy bay riêng để đến Hải Phòng.



Đây là lần đầu tiên Thẩm Thất ngồi lên máy bay riêng.



Giây phút đầu tiên khi cô bước vào máy bay, quả thật cô đã bị những sự xa xĩ trước mặt làm cho hoa cả mắt.



Thẩm Thất còn nhớ rất rõ, tấm khăn trải bàn trên bàn là một sản phẩm dệt tay riêng của một đất nước di sản văn hóa phi vật thể.




“Khách sạn khác thì tôi sẽ không hoàn trả lại tiền phòng.” Hạ Nhật Ninh mở miệng ngắt ngang lời của Thẩm Thất: “Những khách sạn xung quanh Hilton đều là tiêu chuẩn sáu sao, mỗi một căn đều có giá từ 132 triệu trở lên.



Cái gì? 132 triệu trở lên ư?



Không hoàn trả lại tiền phòng ư?



Sắc mặt Thẩm Thất khó coi vô cùng!



Dù lương tháng của cô là 680 triệu, nhưng cô cũng không nỡ trả cho cái giá này.



Cô còn phải kiếm tiền đóng tiền điều trị cho anh trai mình nữa.



“Dù sao thì căn phòng này cũng không nhỏ, nếu cô không ngại thì tối nay có thể ngủ đỡ một đêm trên ghế sô-pha.” Hạ Nhật Ninh giả vờ ung dung nói.



Sau khi nói xong, Hạ Nhật Ninh tiếp tục bổ sung một câu: “Sáng ngày mai phải dậy từ rất sớm để đến thăm vị tiền bối đó, nếu trễ giờ thì sẽ rất phiền phức. Khách sạn gần nhất cũng cách đây nửa tiếng đồng hồ đi bộ.”



Thẩm Thất hoàn toàn đầu hàng sau khi nghe thấy câu này.



Thôi kệ, ngủ sô-pha thì ngủ sô-pha vậy!



Dù sao thì nếu cùng hắn ngủ chung một phòng, xét về sắc đẹp thì người chịu thiệt thòi không phải là cô!



Thẩm Thất lập tức cắn răng nói: “Hạ tổng, anh yên tâm, lúc ngủ tôi rất ngoan ngoãn, tuyệt đối sẽ không làm ồn đến anh đâu.”



“Ồ, vậy sao?” Hạ Nhật NInh khẽ nhoẻn miệng lên từ một góc độ không ai nhìn thấy.



Thẩm Thất chỉ sợ Hạ Nhật Ninh đột nhiên nuốt lời, nhanh chóng mang theo những đồ đạc của mình đi vào phòng khách.



Nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Thất, Hạ Nhật Ninh cuối cùng cũng chịu không nổi, cười khì lên.



Thẩm Thất núp vào trong toilet, gọi video call cho Thẩm Lục một hồi, mới có thể khiến cho Thẩm Lục yên tâm.



Cô thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên cảm thấy rất hạnh phúc.



Anh trai không hề cho phép bất cứ ai đi vào trong thế giới của anh ấy, nhưng lại mở cánh cửa đó cho cô.



Đây chẳng phải là một thắng lợi đáng vui mừng hay sao?



Chỉ cần tiếp tục kiên trì, anh ấy nhất định sẽ khôi phục lại bình thường mà thôi!