Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 323 :

Ngày đăng: 22:27 21/04/20


Thường Hy không bao giờ nghĩ tới ở chỗ này lại gặp lại Tần Nguyệt Như, nữ nhân đáng chết này tại sao lại ở đây? Bà ta không phải đã ngồi lên ghế thái hậu, giờ phút này nên ở trong hoàng cung Minh Khải quốc tác uy tác phúc mới đúng chứ?



Thường Hy thốt nhiên thất sắc, kéo dây cương muốn xoay đầu nhưng là đám người xung quanh đang nháo nhào chạy, chật chội không chịu nổi, đi lại một bước cũng thấy khó khăn. Sắc mặt Thường Hy trắng bệch, tuyệt đối không thể để Tần Nguyệt Như nhìn thấy nàng, nếu không hậu quả không thể tưởng tượng nổi.



Thường Hy chui vào trong buồng xe nhìn nam tử trung niên kia nói: “Ta phải đi rồi, không thể chăm sóc ông, ông tự giải quyết cho tốt đi. Ta biết ông không phải là kẻ ngốc, cũng không ngây ngô, không biết tại sao ông lại đi theo ta, nhưng là bây giờ không thể đi theo được nữa, ta sẽ mang lại cho ông họa sát thân. Ta đi trước, ông bảo trọng!” Thường Hy nói xong liền quay đi nhưng bất chợt lại xoay người trở lại, lấy ra một chiếc túi tinh xảo nói: “Nơi này có bạc, ông cầm đi, chớ để đói bụng.”



Nam tử đột nhiên kéo tay Thường Hy, cười nói: “Con rùa con, ngươi muốn chạy trốn? Ngươi có thể cha ngươi ở lại một mình sao? Ngươi thằng con trai vừa không hiếu thuận vừa không nghe lời này, đi cũng phải mang theo cha ngươi a!”



Thường Hy đang vội, đẩy nam tử kia ra, nói: “Ông đừng giả bộ. Hiện tại ta gặp kẻ thù, sẽ hại đến ông. Cái người này sao còn so đo cố chấp, ông có ngốc không, đi theo ta để chôn cùng à?”



Nam tử cẩn thận nhìn Thường Hy một cái, cười ha hả nói: “Ta mới không ngốc. Ngươi đi thì phải mang theo cha, còn nói cái gì kẻ thù, ta khờ mới tin tưởng ngươi!”



Thường Hy hết ý kiến, nhìn hắn nói: “Tùy ông thôi. Hiện tại xe ngựa không đi được, ta phải dựa vào đôi chân mà chạy trối chết, nếu muốn theo thì ông chạy theo đi!”



Thường Hy nói xong liền nhảy ra khỏi buồng xe, lập tức xuống xe. Nam tử cũng theo sát nhảy xuống, thấy Thường Hy ở trong đám người không ngừng chui tới chui lui cũng rất thanh thản mà đuổi theo.




Nhưng là mới vừa rồi mấy người kia nói chắc chắn như thế… Nếu như hắn thực sự ở đây thì làm sao bây giờ? Hắn mà bị Tần Nguyệt Như bắt được thì coi như xong đời. Tần Nguyệt Như và tiên Hoàng hậu Mạnh Vân Ca là tình địch a!



Làm sao bây giờ?… Làm sao bây giờ? Không được, nàng không thể trốn ở chỗ này, nàng phải đi xem xem thế nào. Nghĩ tới đây liền lập tức đứng dậy. Nam tử kia vội kéo nàng lại, nói: “Đừng động!”



Thường Hy chợt quỳ người xuống, nhất thời nghe truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập, trong lòng càng phát sốt ruột, nhìn bên cạnh nói: “Bằng hữu ta gặp nguy hiểm, ta không thể ở chỗ này chờ, ta phải đi xem một chút!”



“Lấy thân thủ của ngươi, đi chính là tự chui đầu vào lưới!” Nam tử khinh thường nói, thần sắc nhưng có chút trịnh trọng, cùng với bộ dạng bông đùa trước kia khác biệt rất lớn.



“Vậy ta cũng phải đi, hắn chết ta liền chết, không cần ông quan tâm!” Thường Hy giận, nàng thật sự sợ Tiêu Vân Trác sẽ có điều gì không hay xảy ra. Mặc dù trong lòng vẫn hận hắn nhưng là không có cách nào nhìn hắn bỏ mạng trước mặt mình. Trong thâm tâm của nàng, yêu thủy chung vẫn nhiều hơn hận.



Nam tử nhìn Thường Hy, trong mắt lóe lên một tia khác thường, đột nhiên hỏi: “Ngươi nguyện ý cùng hắn chết chung một chỗ? Các ngươi là quan hệ như thế nào?”



“Không phải chuyện của ông. Đa tạ ông vừa rồi đã ra tay cứu mạng, đời này không thể báo đáp, đời sau nhất định sẽ trả. Bảo trọng!” Thường Hy xoay người muốn đi xuống, nhưng là mấy bước chân liền dừng lại ngẩn người… Cao như vậy, nàng làm thế nào đi xuống đây?