Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 389 :

Ngày đăng: 22:27 21/04/20


Đông Lăng vương phủ.



Trăng tàn treo ngọn liễu, ánh sáng mờ ảo bao trùm cả phủ đệ nguy nga.



Tiêu Vân Triệt ngồi một mình trong thạch đình lặng lẽ ngẩn người. Cả khu vườn lặng yên không một tiếng động, mười mấy chiếc đèn cung đình im lìm treo trên cao tản ra chút ánh sáng yếu ớt. Ngồi một mình như vậy dưới ánh trăng đã không phải là lần đầu tiên. Từ nhỏ đến lớn, không có biết bao nhiêu lần mỗi khi phải ra quyết định trước một chuyện tình hắn cũng sẽ ngồi như vậy dưới ánh trăng thê lãnh. Cảm giác lạnh lẽo, cô đơn như lúc này đây sẽ tăng thêm cho hắn dũng khí đi về phía trước. Hắn không muốn mình thất bại trong gang tấc, lòng dạ đàn bà không thể xảy ra trên người của hắn.



Trong quá khứ, mỗi lần ngồi ở nơi này, tâm tình của hắn đều vô cùng an tĩnh. Thế nhưng lần này lại không giống như vậy, hắn có chút tâm phiền ý loạn, lần đầu tiên trong đời ánh trăng cũng không thể làm hắn yên lòng lại. Hắn biết, chuyện này là bởi vì liên quan tới nàng.



Có lẽ bởi vì nghĩ tới nàng nên phiền não trên mặt cũng dần dẫn vơi bớt, khóe miệng thậm chí gợi lên một chút mỉm cười chậm rãi. Đến tận bây giờ hắn vẫn nhớ rất rõ ngày đầu tiên bọn họ gặp mặt. Ngày đó ánh mặt trời rất rực rỡ, huynh đệ bọn họ khó được dịp xúm lại cùng nhau, mặc y phục tiểu thái giám đi nhìn lén tú nữ sắp vào cung. Bởi vì bọn họ biết trong đám tú nữ này có thê tử tương lai của bọn họ.



Tiêu Vân Trác vốn không muốn đi nhưng hắn khuyên mãi rốt cục cũng đi theo. Bây giờ hồi tưởng lại hắn có chút hối hận, nếu ngày đó hắn không có khuyên Tiêu Vân Trác đi cùng, ngày đó Thường Hy không có động thủ nhéo lỗ tai Tiêu Vân Trác, hiện tại có phải không giống kết cục như thế này hay không? Đứng bên hắn lúc này có phải là nàng mà không phải là ánh trăng lạnh lẽo, cô tịch này không?




Hắn không cam lòng. Vì sao người khác có được dễ như trở bàn tay hắn lại phải hao tổn tâm cơ? Tại sao hắn cố gắng học hành lại không chiếm được một câu tán dương của phụ hoàng? Cho nên từ rất nhỏ hắn liền biết, nếu muốn người khác xem trọng chỉ có thể dựa vào chính mình.



Nghĩ tới đây Tiêu Vân Trác cảm thấy có chút mệt mỏi, trong lòng mệt mỏi, thật mệt chết đi! Buông lưới nhiều năm như vậy, hôm nay đã tới ngày nghiệm thu thành quả nhưng sao trong lòng hắn luôn có một cảm giác mất mát mà không phải là thỏa mãn, hăng hái khi chiếm được thiên hạ?



Khổ cực những năm này ai có thể biết được? Hắn lặng lẽ đi theo sau ủng hộ Tiêu Vân Trác là bởi vì hắn biết được, phụ hoàng không phải là lãng quên Thái tử mình từng yêu quý nhất mà đang muốn rèn luyện hắn, những hoàng tử khác cũng chỉ là mây khói mà thôi.



Chính vì lợi dụng những điểm này, những năm gần đây hắn vững như bàn thạch, từ từ đạt được phụ hoàng tín nhiệm, được triều thần ủng hộ, được các huynh đệ không chút nào đề phòng…



Thẩm Phi Hà đứng ẩn mình sau tàng cây, nhìn thân ảnh cô đơn đằng xa mà hai quả đấm nắm chặt, nỗ lực ức chế không cho phép bản thân đi qua. Nàng biết hắn lại đang nghĩ tới nàng ta. Mỗi khi nhớ đến Thường Hy, hắn lại giống như chìm mình vào trong ánh trăng thê lãnh. Hắn nói không cho phép nàng tổn thương nàng ta. Đúng vậy, nàng sẽ không làm hại nàng ta, nhưng không đảm bảo được người khác không làm hại nàng ta!