Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 393 :

Ngày đăng: 22:28 21/04/20


Kháng nghị của Thường Hy dĩ nhiên là không có hiệu quả, chỉ khổ nàng nhăn nhó gương mặt, tay cầm bút lông nhìn trang giấy trắng như tuyết mà một chữ cũng không viết đi xuống. Nàng ngẩng đầu nhìn Minh Sắt, đáng thương nói: “Các ngươi có thể đổi phương pháp khác không?”



Minh Sắt kiên định lắc đầu một cái: “Không thể!”



“…” Thường Hy hết ý kiến. Cuộc sống cỡ nào ép buộc a, tại sao người bị ngược đãi luôn là nàng?



***



Hương Chỉ cung.



Dương Lạc Thanh sau khi nghe xong lời của tiểu thái giám, trên mặt liền lộ ra một nụ cười đắc ý, phất tay một cái để cho hắn lui ra, lúc này mới nhìn Dứu Vân và Họa Sắc, nói: “Tối nay là cơ hội tốt, chúng ta không thể bỏ lỡ.”



“Nương nương, chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút. Chưa biết chắc chắn mà đã động thủ có phải quá vội vàng hay không?” Dứu Vân có chút lo lắng nói. Mấy ngày nay quan sát, nàng phát hiện ra rằng Ngu Thường Hy không phải là người dễ đối phó, Thái tử gia cũng không thể nói tính kế là tính kế được hắn. Nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn.



Dương Lạc Thanh nhìn Dứu Vân hỏi: “Có phải ngươi nghe được cái gì hay không?”
Ngẩng đầu lên nhìn về phía thư phòng, chuyện này rất quan trọng, nàng muốn cùng Tiêu Vân Triệt bàn bạc. Nghĩ tới đây nàng sửa sang lại trang phục của mình, xuyên qua đình viện hướng về phía thư phòng nhưng bất chợt lại nhìn thấy một gia đinh cầm trong tay một phong thư bước vào thư phòng. Thẩm Phi Hà nhăn mày, có tin tức?



Lúc này người nào sẽ viết thư? Thẩm Phi Hà hoài nghi, cũng nhanh chân bước đến thư phòng.



Tiêu Vân Triệt nhận lấy bức thư trong tay gia đinh cũng lấy làm kinh hãi, lúc này ai lại viết thư cho hắn? Cúi đầu nhìn lại, đập vào mắt là thể chữ quen thuộc, trong lòng Tiêu Vân Triệt khẽ run lên, là nàng?



Nhưng nàng làm sao lại viết thư cho hắn? Điều này không hợp quy củ, lại càng không giống với tác phong làm việc của nàng. Tiêu Vân Triệt mang theo nghi ngờ mở bức thư ra, khi nhìn đến nội dung trên trang giấy, lòng hắn khẽ cứng lại, ngay sau đó lộ ra một tia mỉm cười. Này đúng là nàng quả thật có thể làm ra, nghĩ đến “công tích” vĩ đại của nàng trước đây, hắn cảm thấy chuyện này cũng không có gì kỳ lạ.



Thẩm Phi Hà nhẹ nhàng đi tới, cách rèm che mờ nhạt nàng nhìn thấy được nụ cười cổ quái của Tiêu Vân Triệt. Còn có phong thư trên tay hắn, đến tột cùng là người nào đã viết thư lại khiến hắn cười như vậy? Trong lúc nhất thời Thẩm Phi Hà vô cùng muốn biết người đó là ai?



“Vương gia.” Thẩm Phi Hà sửa sang lại suy nghĩ nhấc chân đi vào, cùng lúc đó cũng nhẹ nhàng mở miệng.



Tiêu Vân Triệt theo bản năng nhanh chóng giấu phong thư xuống dưới mấy cuốn sách, sau đó mới ngẩng đầu nhìn Thẩm Phi Hà, ôn hòa hỏi: “Có chuyện gì sao?”