Liên Hoa Bảo Giám

Chương 497 : Cổ điển quý tộc

Ngày đăng: 01:06 19/04/20




Ánh mắt mọi người đều hạ xuống trên người Đỗ Trần, đương nhiên, ngoại trừ bản thân Đỗ Đức, không ai biết một câu trả lời này của Đỗ Trần có ý nghĩa gì!



Trong lúc này, Đỗ Trần hết lần này tới lần khác chần chờ, trong miệng lẩm nhẩm ba mươi vạn, ba mươi vạn, ba mươi vạn... tính tính toán toán làm người ta phì cười.



Đỗ Đức lẳng lặng nhìn Đỗ Trần, làm một tướng lĩnh quân sự, hắn mặc dù không tính là tinh thông tư duy của chính khách, nhưng cũng biết quyết định này không phải dễ dàng có thể đưa ra.



Thật lâu sau, Đỗ Trần hình như tính toán xong, vỗ bàn: 

- Ba mươi vạn tuyệt đối không được. 



Dịch Cốt thở phào nhẹ nhõm, Harry âm thầm gật đầu, thầm nói, lúc này mới phù hợp lẽ thường, ai có thể giao quyền chỉ huy ba mươi vạn đại quân vào tay người khác? Về phần Liya lại mở to hai mắt, nhìn Đỗ Trần khóe miệng nở nụ cười...



Đỗ Đức trong lòng thở dài, thôi, thôi, thiên hạ vô hùng chủ, từ xưa danh tướng lắm bi ai... hắn chậm rãi đứng lên, muốn đi ra ngoài.



Đỗ Trần đột nhiên rất dõng dạc nói: 

- Ba mươi vạn thất sự không được, ít nhất phải bốn mươi vạn. 



- Đông, đông, đông!!!

Đỗ Đức xoay người lại bước tới trước mặt Đỗ Trần, lạnh lùng nói: 

- Ngươi thật sự dám cho ta bốn mươi vạn đại quân, hơn nữa do ta toàn quyền thống soái, ngươi không hỏi gì về quyết sách quân sự?



Đỗ Trần giơ tay, giải thích cho mọi người ý nghĩ của mình: 

- Mọi người nghĩ chút xem, hôm nay chúng ta chia phần rất vui vẻ, nhưng ngày mai nếu Ma tộc thật sự đánh tới thì sao? Chúng ta đại nguyên soái, đại tướng quân, hôm nay nhận được bao nhiêu, thì ngày mai phải nỗ lực cho nhân loại bấy nhiêu! Ta là tổng dự bị đội tư lệnh quân, chức vụ này nói trắng ra là, mặc kệ chiến khu nào gặp kình địch, chịu không nổi, ta đều phải đi cứu viện bọn họ, đấu với cường địch. 



Đỗ Trần nhìn mọi người, vỗ bàn nói: 

- Nhưng hôm nay Ma tộc chẳng những có lão già Bowness, vong linh đại quân của Phillip, lại xuất hiện vong linh dị thú khắc chế thánh quang của ta! Vậy chỉ dựa vào khư khư mấy vạn quân của chúng ta bây giờ, có thể gánh nổi trách nhiệm chức vụ tổng dự bị đội chiến lược sao? Cho nên khoách trương quân đội là tất yếu! Bốn mươi vạn, Đỗ Đức, ngươi dám mang đến cho ta thiếu một người, ta dùng quân pháp xử ngươi. 



Đỗ Đức không dám tin tưởng, hồ nghi nhìn chằm chằm Đỗ Trần: 

- Ngươi không sợ ta nắm binh, tạo phản sao? 



Đỗ Trần đột nhiên bĩu môi, thầm nói, Đỗ Đức có tinh thần khế ước của tiểu Bối Bối hạn chế. Mặc dù hắn cũng có thể phá ra khế ước, nhưng lúc ấy, không phải là khế ước mất hiệu lực, mà là khát vọng của Đỗ Đức đối với chiến tranh lên tới cực vọng áp đảo khế ước, là tình huống đặc thù! Cho nên, chỉ cần mình không có phát sinh xung đột với giấc mộng khát vọng chiến tranh của Đỗ Đức, vậy tuyệt không có khả năng Đỗ Đức phản bội.



Vì vậy, Đỗ Trần yên tâm lớn mật nói: 

- Dùng người thì không nghi ngờ người, nghi ngờ người thì không dùng người. 

Đỗ Đức đột nhiên quỳ xuống đất, tay phải đặt lên ngực trái, thi quân lễ nói: 

- Đỗ Đức nguyện vì nghĩa phụ thống soái bốn mươi vạn thiết kỵ, địch của nghĩa phụ. hẳn là chết dưới quân trận của Đỗ Đức. 



Đỗ Đức xưng hô với Đỗ Trần vẫn là nghĩa phụ như cũ.



Nhưng đây cũng không có gì kỳ quái. Sự thật thì, từ khi phá phong ấn nhớ lại chuyện cũ - hắn sau khi được Đỗ Trần cứu, mất đi tuyệt đại bộ phận trí nhớ, chỉ để lại một năng lực quân lược khắc cốt minh tâm. Tiếp đó, tiểu Bối Bối lại dùng thôi miên cùng tinh thần khế ước, khiến cho Đỗ Đức dưới trạng thái không biết gì, cho rằng mình là đệ đệ của tiểu Bối Bối, là nghĩa tử của Đỗ Trần! Thậm chí đến lúc đó, Đỗ Đức vẫn đang không biết mình mang tinh thần khế ước.



Sau đó, Đỗ Đức lại trải qua đủ loại chuyện, rốt cuộc hôm nay biết mình là ai, nhưng lại cẩn thận nghĩ, thân phận chính thức của hắn chỉ dùng ý nghĩ phân tích tới, mà không phải dùng trí nhớ nghĩ lại.



Cái này như là một người ở nông thôn, nếu ngươi đột nhiên nói cho hắn một chút đầu mối, để cho hắn hiểu được. A, nguyên lai mình từng là một vị quốc vương! Vậy kế tiếp, trong khi hắn ăn cơm, thì vẵn cầm bánh bao ăn như trước kia, hay là cầm dao dĩa ăn như quốc vương? Hiển nhiên là người đó vẫn lấy tay bốc bánh bao mà không phải theo lễ tiết quý tộc, bởi vì hắn chỉ nghĩ mình là quốc vương mà không phải tìm về thói quen là quốc vương trước kia, tính tình, bản tính... thậm chí tôn nghiêm.



Đỗ Đức chính là loại tinh huống này, nếu hắn hoàn toàn tìm về hết thảy trí nhớ đại nguyên soái trước kia, vậy hắn tuyệt đối không mở miệng kêu người khác là nghĩa phụ! Nhưng lúc này.... hắn chính là Đỗ Đức, hết thảy hành vi phương thức đều là hình dáng tổng tư lệnh quân đội thành Duerkesi cũ.



Xem khí phách thiết huyết của thần tướng Đỗ Đức, Đỗ Trần cười cười: Khoách trương quân đội là không có vấn đề! Bất quá Đỗ Đức, ta phải nói rõ với ngươi trước, quân phí phòng thành quân Duerkesi là do giáo hoàng chi ra, ngươi trong khi khoách trương quân đội thì cũng cấp cho giáo hoàng chút thể diện, để cho hắn an bài vài mật thám - nếu không vạn nhất lão già Samar mất hứng, đoạn quân phí của chúng ta thì sao?



Đỗ Đức gật đầu: 

- Có thể, ta sẽ xử trí tốt mật thám. 



Đỗ Trần bổ sung: 

- Bất quá, cũng đừng quá cầu toàn ủy khuất, hết thảy với nguyên tắc ngươi khống chế tuyệt đối quân đội, nếu giáo hoàng quá phận... ngươi con mẹ nó đừng sợ quân phí bị đoạn, lão tử còn có thể nuôi nổi bốn mươi vạn đại quân. 



Đỗ Đức ôm quyền nói: 

- Tuân mệnh, như nghĩa phụ không nhắc nhở gì nữa, Đỗ Đức tối nay sẽ đi cả đêm tới đại tam giác hải vương vương cung, xin mời hải vương Goethe hiệp trợ ta xây dựng hải quân! Ngoài ra, mượn Andy bên người nghĩa phụ - tân kiến hải quân phải có dị thú chiến đấu dưới biển sâu, Andy sau khi biến thân thì có trợ giúp cực lớn đối với hải quân trên biển, đồng thời Andy cũng có thể thay ta thủ tín Goethe.



- Được, đi sớm về sớm. 

Cho Đỗ Đức cờ chỉ huy cao nhất, chuyện còn lại Đỗ Trần thoải mái buông tay: 

- Tốt lắm, Đỗ Đức đi khuếch trương quân đội, những người khác đều chuẩn bị đối với điển chức nhận lễ bảy ngày sau... 
- Các hạ rất mạnh phải không? Đối với Bi Ca kí danh chúng ta, chưa bao giờ từng có tử sĩ sợ chết! 



Melina cười to, đã bao năm rồi? Đã bao năm không có ai dám nói với bà ta như vậy? Lão thái bà giận dữ, hưng dữ trừng mắt nhìn Mayfair, chậm rãi đi tới Tuyết Cơ, nước biển sau lưng đột nhiên nổi lên sóng gió động trời, tại giờ khắc này, Melina tựa hồ cùng đại dương dung hợp làm một, không phân chia! Áp lực phô thiên cái đại ập tới.



Charleman dù sao cũng lão thành, che trước người Tuyết Cơ nói: 

- Ngươi muốn tử chiến, Bi Ca Tử Sĩ chúng ta phụng bồi! Nhưng với tuổi này rồi, cũng nên cho biết đạo lý giết người chứ? Trước tiên nói rõ, vì sao ra tay công kích tiểu muội của chúng ta! 



Melina nói cơ hồ trợn mắt nghiến răng: 

- Thứ nhất, Francis ngỗ nghịch không nhận cha, Tuyết Cơ thân là thê tử, khó thoát tội! Thứ hai, Tuyết Cơ cùng Francis bối phận cách biệt, nhưng lại không theo cha mẹ mà tư hôn đính ước! Thứ ba, Tuyết Cơ bất kính tôn trưởng. Ta chửi thì sao! Ba điều này, ta bằng vào bất kỳ cái nào cũng đủ quang minh chính đại đánh nàng, rõ ràng chưa? 



Charleman nghe xong sửng sốt, kỳ thật bình tâm mà nói, với lễ pháp quý tộc, tiêu chuẩn đạo đức mà nói, trong mắt rất nhiều quý tộc cổ điển, Đỗ Trần cùng Tuyết Cơ đích thật đã vi phạm ba tội lớn! Mà Melina rất rõ ràng là một quý tộc cổ điển, vậy trong tư duy cổ điển của lão thái bà, bằng vào ba tội trạng này giáo huấn người là thiên kinh địa nghĩa - ít nhất nàng tự cho rằng mình làm thế được.



Nhưng... Charleman nhạy cảm nắm được tư duy của lão thái bà, không nhịn được thầm kêu khổ. Đáng chết, loại lão bà ngoan cố này là loại không chịu thông đạo lý! Hắn chỉ có thể cường biện nói: 

- Tốt, cho dù ngươi nói có đạo lý nhưng chuyện giáo huấn cũng chỉ có thể do trưởng bối của Tuyết Cơ cùng Francis làm, ngươi tính thân phận gì? Có tư cách gì? 



- Francis thấy ta... 

Melina quát lên một tiếng lớn, cúi người vọt tới trước: 

- Cũng phải gọi ta một tiếng cô nãi nãi. (bà trẻ)



Tất cả mọi người giật mình hiểu ra, a, nguyên lai là thân thích của Francis! Mayfair càng cười khổ, biết thực lực của vị cô cô này đích xác khoáng cổ thông kim, nhưng nàng... thật sự không phải kẻ làm đại sự.



Âm thầm thở dài một tiếng, Mayfair ngăn trước người Melina, nghiêm mặt nói: 

- Cô cô, giáo huấn Tuyết Cơ cùng Francis dù sao cũng là tư sự, sau này nói được không? Chúng ta lần này trở về mang theo trách nhiệm trên người, ngài không nên... 



- Ta không nên gây phiền toái cho ngươi đúng không? 



- Cái này.. chất nữ không dám nói như vậy! Nhưng cô cô ngài cũng nói qua, hết thảy đều là lấy việc công làm trọng. 



Melina trừng mắt: 

- Hừ, ta đích xác nói những lời này, nhưng bây giờ... lão thái bà ta đổi chủ ý. 

Nói xong, nàng tránh qua Mayfair, bước hướng Tuyết Cơ.



Mayfair trong lòng trực chửi, cái rắm a, lão nương ta chỉ biết, mang một lão ngoan cố đi khắp nơi dám chắc là nhiều phiền toái. Không nói tới đại sự! Lần trước ngươi đánh con trưởng của ta, ta đã không cam lòng, sao, hôm nay còn muốn đánh con dâu của ta sao?



Ngươi coi lão nương dễ bị ăn hiếp phải không? Ngươi nếu không phải là đại tỷ kết bái của lão phụ thân ta, lão nương đã khiến ngươi chịu đau khổ rồi.



Lời này cũng chỉ nói trong lòng, Mayfair hiện nay dù sao cũng không phải ma nữ Da Tát thánh giáo năm đó....



- Cô cô, ngươi nghe ta nói một câu... 

Mayfair lại cản Melina.



Cứ như vậy, Hổ Sa tiểu đảo xuất hiện một cảnh rất thú vị, Charleman ba người không còn liều mạng, mặc Melina, như đứng chịu chết, mà Mayfair lại ngăn trở, cam đoan con dâu không bị thương...



Tình hình ngoài khơi như vậy, nhưng tại bầu trời, một tuyết lang với long dực to lớn đang chậm rãi bay lượn, vừa bay, hai chân vừa vác theo một khối xương lớn. Mà một người khác hắc giáp thiết diện, ngạo nghễ đứng trên lưng tuyết lang - Đỗ Đức cùng Andy đang muốn tới vương cung đại tam giác hải vương, xây dựng hải quân.



Bay đến bầu trời Hổ Sa tiểu đảo, Tuyết Lang cúi đầu nha một tiếng: 

- Đỗ Đức, ngươi mau nhìn, không phải chủ mẫu kia sao? 



Đỗ Đức từ trên cao nhìn xuống, lại quát lạnh: 

- Hừ, lại có người cả gan tập kích nghĩa mẫu sao? Andy, dùng toàn lực phi hành theo hình trăng lưỡi liềm, trước tiên dùng đấu hồn thông tri nghĩa phụ, lập tức hạ xuống bảo vệ nghĩa mẫu. 



- Tốt! Lúc này khoảng cách bọn họ với Đấu Thần đảo hơn trăm hải lý, đã ra khỏi phạm vi đấu hồn, vì vậy Andy mới phải xẹt ra Đấu Thần đảo, thông tri Đỗ Trần. Andy thi triển hết long dực, tiến vào phạm vi đấu hồn, hét lớn: Chủ nhân, chủ mẫu đang ở Hổ Sa tiểu đảo bị người đuổi giết, đối thủ rất mạnh, mau tới a! Andy cùng Đỗ Đức đi trước bảo vệ chủ mẫu. 



Vừa dứt lời, Andy đã bay ra khỏi phạm vi đấu hồn, lục diện tổ hợp dị thú hoàn toàn biến hóa xong, lăng không đánh về phía Melina.



Mà Đỗ Trần còn trong phòng ngủ trầm mặc với Liya, đột nhiên nghe tin tức này của Andy, nhất thời thốt nhiên giận dữ, ai dám động tới nữ nhân của lão tử, Andy nói thật không rõ, Đỗ Trần nóng lòng lo cho Tuyết Cơ, cũng không có thời gian suy nghĩ, quát: 

- Đại ca, Dịch Cốt, Bối Bối, Alex... cùng lão tử đi chém người.

Liên Hoa Bảo Giám