Liên Hoa Bảo Giám

Chương 507 : Di chiếu của Thần Hoàng

Ngày đăng: 01:06 19/04/20




Ban mai, ánh mặt trời buổi sớm chiếu lên đại tam giác hải vực, trong nước biển ở bốn phía Đấu Thần đảo tràn ngập mùi máu tanh, nước biển trong xanh dưới ánh mặt trời cũng lộ ra chút sắc đỏ chói mắt, một cỗ thi thể quắt queo từ trên mặt biển trôi tới tựa hồ đang tuyên cáo sự thảm liệt của trận chiến đêm qua.



Đêm qua có hai chiến khu lớn thất thủ, để Lôi Pháo có cơ hội khai hỏa. Mặc dù hai phát pháo này không mang tới thương tổn trí mạng cho Đấu Thần đảo, sau đó viện quân cũng không cho bọn chúng cơ hội khai pháo lần nữa, nhưng binh sĩ phụ trách đối phó với hai Lôi Pháo này cũng đã bị tổn thất thảm trọng, cơ hồ đều trong nháy mặt bị hấp lực mạnh mẽ của Lôi Pháo ép thành khô quắt.



Hiện giờ thuyền của giáo đình đang tìm kiếm thu hồi những thi thể ven biển, chuẩn bị đưa bọn họ trở về Đấu Thần đảo, an táng bằng phương thức dùng cho những anh hùng vô danh. Nhìn sơ qua, trên bờ biển Đấu Thần đảo đã đặt không dưới ba ngàn cỗ thi thể khô héo, còn Giáo hoàng và quốc quân các nước đang chậm bước đi giữa đống thi thể, mặt đầy thương tiếc và đau buồn.



Samar đưa tay chỉ thi thể, nặng nề nói:

- Anh hùng! Bọn họ đều là những anh hùng vì bảo vệ Đấu Thần đảo mà chiến tử, phải có được sự tôn trọng xứng đáng! 



Lập tức có người tiếp lời:

- Chí tôn Thần Hoàng bệ hạ, sự từ bi của ngài làm ta cảm động, sẽ như mong muốn của ngài, tất cả bọn họ sẽ được an táng trọng hậu! 



Hoàng bào của Samar khẽ rung lên, đi tới một đống thi thể phía trước, theo phong tục đưa tay bỏ vương miệng Thần Hoàng khỏi đỉnh đầu, chậm rãi vỗ về:

- Chư vị còn đang trách ta hôm qua không thông tri cho các vị biết mối nguy hiểm của Đấu Thần đảo, làm các vị không kịp rời khỏi hiểm cảnh sao? 



- Ài, Bệ hạ nói gì đó, nếu là ngài nói trước cho chúng ta, vậy chẳng phải là rò rỉ tin tức, cho Xích Quân thời gian chuẩn bị sao? Quyết định sáng suốt của ngài, tuyệt đối là quyết định chính xác nhất! 



Samar đã hoàn thành nghi lễ đăng cơ, là Chí Tôn Thần Hoàng, thiên hạ đệ nhất nhân. Quốc quân các nước cho dù trong lòng bất mãn, nhưng trên miệng cũng phải thành thành thật thật nói những lời khách khí.



Samar lại đội vương miệng Thần Hoàng lên đầu, cười ảm đạm.

- Chư vị không trách là tốt rồi, hiện giờ là thời buổi rối ren, cũng là lúc anh hùng dụng võ, sau này khi đối chiến với Xích Quân, đối chiến với Ma tộc... còn mong các vị đồng tâm hiệp lực! 



Nói xong, Samar đưa mặt nhìn con đường lớn núi xương biển máu trước mắt, trong lòng hận không thể điên cuồng hét lên một tiếng.



Bặc thần, ngươi sai rồi! Samar ta chẳng những qua được kiếp nạn này, hơn nữa đang tiếp đến sánh với công tích của Prince! Hừ, mặc dù con đường phía trước còn gian nan, mặc dù đêm qua Francis mật báo Margaret đã đầu nhập Xích Quân, mặc dù Ma tộc sắp phản công nhân loại, nhưng Samar ngay cả tử kiếp trong số mệnh cũng có thể vượt qua, vậy ta còn có gì không thể chống trời mà làm!



Giờ phút này, sự tự tin của Samar đã bành trướng tới cực điểm!



Lúc này Ferdinand rảo bước tới, muốn thấp giọng báo cáo tình hình, nhưng Samar xua tay:

- Không cần phải che giấu, nói, hãy lớn tiếng nói ra, để các vị quốc quân nghe đêm qua chúng ta đã đánh thắng một chiến dịch thảm liệt nhường nào, đánh thắng được một đối thủ cường đại nhường nào! 



Ferdinand sửng sốt, lớn tiếng nói:

- Đêm qua, Chí Tôn Thần Hoàng bệ hạ đã bày mưu tính kế, giết chết tứ tôn Xích Quân, ép đám Lôi Minh và ngũ tôn khác hoảng hốt chạy trốn! Còn Thánh Chiến Đấu Thần của giáo đình bên phe ta trận vong, nghị trưởng liên minh Bairu tới nay vẫn hôn mê bất tỉnh, binh sĩ tổn thất quá ba vạn... 



Tựa như trong lòng còn chảy máu, Ferdinand làm trái lương tâm của Tử Huyết Nhân vỗ mông ngựa:

- Bệ hạ, nhớ năm đó dưới sự 13 lôi pháo liên thủ, Ma chủ Bowness cùng năm trăm vạn binh tinh nhuệ của Ma tộc không tránh được vận mệnh diệt vong. Mà ngài, lại không tiếc trả giá đánh bại sự liên thủ công kích của Xích Quân Cửu Tôn, quả thực là một vị hùng chủ ngàn năm mới có! 



Giáo hoàng nghe được, trong lòng cười lớn không thôi, nhưng trên mặt chỉ khẽ mỉm cười, vẫn không quên nhắc tới công lao của Đỗ Trần:

- Ài, kỳ thực đêm qua cũng nhờ có Đỗ Trần thần giáo, chư vị quốc quân xin hãy nhớ kỹ, đêm qua Đỗ Trần thần giáo tổn thất cực kỳ thảm trọng, tất cả cao thủ của một chiến khu toàn quân bị tiêu diệt, ngoài ra hai vị trưởng quan chiến khu khác còn đang đuổi theo Margaret, tới giờ vẫn chưa có tin tức truyền về... bản thân Francis, càng hao tổn hư thoát tới mức phải bế quan dưỡng thương, tất cả đều là vì cứu tính mạng của các vị quốc quân đó! 



Tức thì lại là một chuỗi lời ca ngợi như nước triều, bất quá bọn họ nhớ được mấy phần tốt của Đỗ Trần, e rằng chỉ có trời mới biết...



Samar ra hiệu mọi người yên tĩnh, bởi vì lúc này thi thể của Thánh Chiến Đấu Thần đã đưa tới, Thánh Chiến Đấu Thần đáng thương nhiều năm vẫn mang mũ giáp, Đỗ Trần chưa từng nhìn thấy dung mạo chân chính của hắn, mà đêm qua hắn đã bị Lôi Pháo hút thành một cái xác khô rồi, lúc này chỉ còn lại một khung xương, càng không thể nào nhận ra dung mạo, đối với Đỗ Trần mà nói, Thánh Chiến Đấu Thần quả thật là sống hồ đồ, chết oan ức!

Samar cúi người xuống, khẽ vuốt lên thi thể của bộ hạ lâu năm, nước mắt rơi xuống, các quốc quân tất nhiên cũng lại lên tiếng a dua nịnh nọt:


- Được! 

Thomas múa búa lớn, tức giận nhìn Beargena kẻ lớn tiếng phản đối mãnh liệt nhất:

- Ngươi không chấp nhận người kế thừa lão Đại chỉ định? 



Baergena nhìn chằm chằm vào cái búa lớn của Thomas, cười lạnh:

- Ta đã nói rồi... 



- Ngươi nói cái rắm! Bây giờ nghe lão tử đây! Hai tháng nay, lão tử cùng Ám Ảnh bí mật điều ba mươi vạn đại quân tới biên giới Lanning, lại phát động tất cả gián điệp ở Lanning xúi giục vương tử Lanning phản loạn! Ngươi tin hay không, hôm nay ngươi dám nói thêm một câu vô nghĩa với lão tử, lão tử dám chém chết ngươi tại chỗ, phân liệt Lanning của ngươi! 



Baergena đờ đẫn không nói gì.



Thomas lại chia mũi nhọn vào vua Leventhal:

- Lão vương bát, ngươi nghe rõ cho lão tử đây! Con trai duy nhất của ngươi, kẻ kế thừa duy nhất của đế quốc Leventhal các ngươi bị lão tử bắt cóc rồi! Không muốn tuyệt tự, thì quỳ lạy tân Thần Hoàng cho lão tử! 



- Ngươi, ngươi... thánh giáo thế này khác gì thổ phỉ? 



- Lão tử đây chính là thổ phỉ đấy! 



Thomas ngửa mặt lên trời rống to, khí thế bức nhân, tay chỉ mọi người quát:

- Nghe rõ cho ta! Lần này ông đây dẫn theo năm mươi vạn đại quân, thêm vào ba mươi vạn vốn có trên Đấu Thần đảo, tổng cộng là tám mươi vạn đại quân ngay ở phía sau mông các ngươi... 



Hắn cười dữ tợn.

- Dám không phục, giết cả nhà! 



Tức thì trong phòng hội nghị im lặng…



Liya đưa mắt nhìn Đỗ Trần, ý tứ rất rõ ràng.

- Francis, độ cứng của ngươi còn chưa đủ đâu! Xem xem, nếu ngươi cứng được như Thomas, sự tình sớm được giải quyết rồi... 



Đỗ Trần buồn cười nhìn Thomas, thầm nhủ:

- Ài, người ngốc cũng có chỗ tốt của người ngốc, chuyện ngày hôm nay cũng chỉ có loại người như Thomas mới có bản lĩnh thu thập thôi.



Thomas thấy mọi người đều ngoan ngoãn rồi, cười đắc ý, mở miệng quát:

- Quỳ xuống, tiếp di chiếu của lão Đại! 



Rầm rầm, mọi người trong phòng hội nghị dùng lễ tiết tham bái Thần Hoàng quỳ xuống, Thomas chậm rãi nói:

- Di chiếu của chi cao Thần Hoàng Samar, kẻ nắm trong tay tử di vật Tử Tinh cấp của Prince, kế vị tân Thần Hoàng! 



Đỗ Trần đứng bật dậy, chỉ vào mũi của mình, không dám tin hỏi:

- Tân Thần Hoàng là ta?

Liên Hoa Bảo Giám