Liên Hoa Bảo Giám

Chương 510 : Hoa Deborah

Ngày đăng: 01:06 19/04/20




Người đời thường nói: "Trên thế giới đấu thần có vạn dặm thảo nguyên, quang cảnh tráng lệ. Đại lục Ya- Qin bốn mùa như xuân, khí hậu thuận hòa, còn đại lục Thương Khung mạnh nhất thì núi non liên tiếp, giáp bình nguyên dài hẹp, hiện rõ vẻ cổ kính, phảng phất như tích lũy sự ngưng kết của ngàn năm lịch sử". Đỗ Trần đứng trên đỉnh Vạn Lưu sơn, liền cảm nhận sâu sắc kinh nghiệm cuộc sống của câu nói này. 



Chí Tôn bào, Thần Hoàng quan, hai thứ mang tính tiêu chí này Đỗ Trần không hề mặc trên người, mà trang phục trường bào màu xám thông thường. Tóc nhuộm thành màu hồng, khuôn mặt cũng đeo mặt nạ trung niên Bác Bì cấp cho, nhìn qua giống như là một người trong ngàn ngàn vạn vạn đấu thần tới đây chiêm ngưỡng nơi sinh ra Vạn Lưu Ngũ Tuyệt Phong, ảo tưởng chính mình cũng tham gia trận đại chiến kéo dài mấy ngày đêm đã khơi khơi đem đỉnh núi san thành bình địa. Còn Andy hóa thân thành một con hổ vằn, cõng hai hài tử cùng dịch dung thành tinh linh thu nhỏ, chầu chực bên người Đỗ Trần. 



Andy cố gắng duy trì sự uy nghiêm của mãnh hổ, nhưng lại nhịn không được vẫy đuôi liếm mũi như chó oán thán:

- Chủ nhân a. Chúng ta còn chưa tiến vào Tử Huyết liên bang, cần gì hóa trang như thế này, ngài trực tiếp nói Thần Hoàng giá lâm tốt bao nhiêu. Hắc hắc, nguyên soái Alonso khẳng định sẽ dùng đại tiệc chiêu đãi chúng ta! 



Còn không đợi Đỗ Trần trả lời, Tiểu Bối Bối dùng sức vỗ mạnh vào đầu Andy:

- Con sói tham ăn, đứng lên ngay. Ngươi hiện tại là một lão hổ uy mãnh a! Chẳng lẽ ngươi không biết sao? Trộm đồ phải nói đến ra tay bất ngờ. Ba Ba để con thỏ già biến thành Thần Hoàng giả mạo trong quân đội, còn chính mình lén lút không thông báo mà tới, bảo đảm tên trứng thối Bowness đó không hề phòng bị gì! 



Đỗ Trần cười cười, Tiểu Bối Bối nói kỳ thật chỉ đúng một nửa, dịch dung hóa trang đích xác có hiệu dụng giương đông kích tây. Nhưng mặt khác một cũng là bất đắc dĩ mà thôi - nhân ma khai chiến toàn diện, với thân phận Đỗ Trần hiện nay nếu không xuất hiện trong bộ thống soái liên quân, sợ rằng sẽ tạo nên ngờ vực không nhỏ a. Cho nên hắn bảo Snoopy giả mạo chính mình, thậm chí còn đặc biệt tìm một con tuyết lang giả mạo Andy. Mà với hai hài tử thì hắn tuyên bố với bên ngoài, các quốc quân không dám để thần hoàng và người kế thừa đồng thời mạo hiểm, để hài tử lưu lại ở Thánh Sơn. 



Thần Hoàng đã không hề thống suất đại quân, việc này chỉ có Đỗ Đức, Liya, Dịch Cốt, Steve bốn người, không để người ngoài tham dự biết được. Còn lại ngay cả Thomas, Ferdinand tầng lớp cao cấp của liên minh cũng không một ai biết. Andy bị tiểu Bối Bối trách mắng không dám nói gì, lầm bầm nhìn khu bên trái phụ cận, nhìn xem có dã vị gì có thể nhai được hay không, còn Đỗ Trần thì đang quan sát địa hình Vạn Lưu sơn. 



Nói ra cũng thật thú vị, hình dáng của Vạn Lưu Sơn làm Đỗ Trần nhớ tới sư huynh của mình, năm ấy con khỉ kia không phải bị đè dước chân núi Ngũ Hành Sơn sao? Vạn Lưu Sơn đây cũng rất giống năm ngón tay cắm trên một dải núi liên miên. Còn Đỗ Trần đứng ở đỉnh ngón giữa - ngón tay cao nhất. Rất nhanh ở trên ngón cái tìm được một thác nước. Đỗ Trần trong lòng máy động toàn bộ thần niệm đều tập trung trên thác nước nọ!



Trong đoạn ngắn ký ức của Đỗ Đức có một đoạn là hắn bị đóng băng trong băng lạnh dưới thác nước, rồi trên trời Lôi Hỏa Chích Viêm pháo bắn xuống. Lúc này mới khiến Đỗ Đức bị thiêu đến toàn thân cùng khải giáp dung hợp cùng một chỗ, trọn đời không thể dùng khuôn mặt thật gặp người khác. 

- Đỗ Đức chết trận ở chỗ này sao? 



Đỗ Trần trong lòng cũng không dám chắc. Suy cho cùng cách cả ngàn năm, địa hình Vạn Lưu Sơn cũng sinh ra nhiều biến hóa lớn, liền gãi đầu phân phó:

- Andy, dùng cái mũi của ngươi tìm dị thú ở gần đây, sau đó tiểu Bối Bối đi xem biến đổi địa hình của Vạn Lưu Sơn, nhất là biến hóa của thác nước nguyên thủy! 



Andy cười hắc hắc:

- Chủ nhân, không cần tìm dị thú nữa, phía dưới có người, một người sống và rất nhiều người chết! Nguyên lai tuyết lang không tìm được dã vị, ngược lại tại đằng sau Đỗ Trần, phía dưới ngón trỏ phát hiện một ngôi mộ. Xem bố cục kết cấu của ngôi mộ, cũng biết là một trong ngàn ngàn vạn vạn ngôi mộ của Thần Hoàng trên tam đại lục đều là mộ giả. Bất quá ngôi mộ này có rất nhiều bia mộ chôn cùng, vì thế Andy nói có rất nhiều người chết. Còn người sống kia chính là một lão đầu giữ mộ, nhìn dung mạo.... Đỗ Trần hai mắt sáng ngời, thầm nghĩ thật sự là oan gia ngõ hẹp!

- Andy, ngươi mang hai hài tử kiểm tra cả rạng núi, xem có mệnh môn hay không, ta đi gặp lão gia hỏa này! 



Thấy lão đầu trông mộ chính là người trông mộ ở Thánh sơn, là lão đầu quét dọn ở cử Kinh Ức cốc, là lão Womar, kỳ lạ cổ quái thần thần bí bí. 



Lão Womar vẫn bộ dáng sắp xuống lỗ đang ở bên bia mộ Thần Hoàng chuẩn bị mấy cái giỏ. Chẳng biết muốn làm cái gì, thấy một gã trung niên nhân tới yêu cầu tế bái Thần Hoàng liền cười mỉm nghênh đón, hàn huyên vài câu rồi cười nói:

- Ái chà, nguyên lai là đấu thần Cheek, ngài là cửu cấp đấu thần tới từ đại lục Einstein.... lão đầu tử thất kính rồi. Thỉnh ngài vào bên trong, ta phải đi chuẩn bị cho ngài đồ lễ và gậy lễ! 



Hiện tại Đỗ Trần giả danh Cheek vì muốn lão Womar không nhận ra để hỏi ông vì sao lại xuất hiện tại chỗ này, liền xua tay cười nói:

- Không vội, lão nhân gia người bận nhiều việc, ta trước tiên hỏi người vài chuyện - thấy ngài đã nhiều tuổi, nhất định ở chỗ này đã lâu, vậy ngài có biết lịch sử của thác nước kia không? 



Ngón tay hắn chỉ vào thác nước duy nhất tại Vạn Lưu Sơn. 

- Ta đang muốn nghiên cứu một chút về thác nước này, xem thực lực đối với Hải Hoàng Sainz trong Ngũ Tuyệt Phong năm xưa sẽ có ảnh hưởng gì?



Lão Womar vừa tiếp tục sửa sang lại mấy cái giỏ bên cạnh, cúi đầu nói:

- Nói về thác nước này... cũng có chút điển cố. Những lão nhân ở đây vẫn truyền miệng cho nhau một chuyện xưa, nói là năm ấy có một đại ma vương chết ở thác nước này. Cho nên thác nước có tên là Phong Ma Bộc! 



Đỗ Trần Trong lòng có chút hồi hộp. Ma Vương trong truyền thuyết nói sẽ không phải là ám chỉ Auerbach chứ? Năm đó nguyên soái Auerbach trước khi mặc trọng giáp thiết diện, thậm chí thật sự giống hình dáng ma vương... sắc mặt Đỗ Trần không đổi, miệng cười hỏi:

- Cố sự này rốt cuộc là chuyện thời nào? Ta nghĩ nhất định là sau khi Ngũ Tuyệt Phong đại chiến? 



- Không, truyền thuyết phát sinh từ một ngàn hai trăm năm trước! 


Đỗ Trần nhớ tới phong thái Sư Tâm vương trong trận thủy chiến ở Emerald ngày đó, trong lòng đột nhiên cảm thấy tư vị khó nói. Tể tướng một quốc gia còn phải xem mặt mũi một thị nữ làm việc mà Alonso không ngờ lại mặc kệ cho hành vi họa quốc ương dân này... ai, Sư Tâm vương quả thật già rồi! Bất quá Đỗ Trần vốn cũng định đi tìm Arthur hỏi tình huống Ma tộc, vậy đi theo nữ nhân kia vào hoàng cung Renault sẽ bớt đi không ít phiền toái, ít nhất không cần, mù mờ tìm đường nữa. 



Nghĩ đến đây, hắn cười với lão Womar:

- Lão nhân gia, đa tạ ngài đã nhắc nhở, ta cũng cáo từ... À! Có thể cho ta một chút hoa Deborah không? 



- Sẽ theo lời ngài. Ngài chờ một lát, ta đi hái cho ngài một ít, bất quá không có loại làm mật hoa cho Thính Nguyệt Đài, chỉ là một chút bình thường... 



Nhìn bóng lưng lom khom bận bịu của lão Womar, Đỗ Trần nhíu mày thầm nghĩ: Lão bất tử ngươi lúc thì mê tiền, lúc lại thần bí, rốt cuộc đang làm gì? Nhưng lão gia hỏa này không trêu chọc bất kỳ ai, thành thành thật thật làm người trông mộ. Vậy chính mình cũng không thể bắt hắn nghiêm hình bức cung a!"



Tiếp lấy một vốc hoa Deborah từ tay lão Womar, Đỗ Trần gọi Andy và hai hài tử trở về. Đúng như lão Womar nói, bọn họ thật sự cũng không tra ra điều gì. Thuận theo đường núi đuổi tới mấy nữ quan kia, bất quá Đỗ Trần không muốn làm quá nhiều người nhìn thấy, liền ẩn thân treo mình trên vạt áo của nàng, thầm nghĩ: "Đợi theo nữ quan trở lại hoàng cung, mình sẽ lại gặp Arthur. Việc sau đó rõ ràng rồi! Cần gì phải hiện thân dùng thân phận của quan tình báo gõ bốn phía chứ? Mình lần này là đi trộm đồ, người nhìn thấy càng ít càng tốt."



Hơn nữa, nữ nhân kia dù sao cũng là chuyện trong nhà của Alonso và Arthur, mình không tiện xen vào giữa. 



Băng núi vượt đèo, khi đến tối Đỗ Trần theo nữ quan kia tiến vào đế đô Renault. Tiếp tục qua đường vượt ngõ, được hân thưởng một chuyến phong cách kiến trúc cổ phác của sơn thành, lúc này mới tới hoàng cung của Sư Tâm vương. 

- Thật đẹp nha, ba ba, cải tạo nhà của chúng ta giống thế này có được hay không? 



Tiểu bối bối tay chỉ cung điện mày vàng phía dưới vách núi hùng sư, không ngừng lẩm bẩm trong đấu hồn. 



Đỗ Trần cũng chấn kinh về sự hùng vĩ của hoàng cung Sư Tâm. Thứ khác chưa nhắc tới, đơn giản chỉ là cửa chính của hoàng cung cũng là một cái miệng kim sư lớn cao hai mươi thước, vừa tiến vào hoàng cung, liền giống như đi vào trong bụng một con hùng sư. 



Nhưng nữ quan kia lại không cho Đỗ Trần cơ hội thể nghiệm cảm giác đó. Bọn họ không đi cửa chính mà tử cửa nhỏ mặt bên vách núi tiến vào hoàng cung, đi qua mấy hành lang. Ngay khi Đỗ Trần muốn tách khỏi các nàng để trực tiếp đi tìm Arthur, nữ quân tới trước cửa của một toà cung điện màu bạc... bên trong cung điện có mấy người đi ra ngăn nữ quan. Hơn nữa người đi ra đều là tuổi hơn hai mươi nhưng sớm đã tóc trắng đầy đầu, bọn họ phất tay quát lui thị nữ khác, chỉ còn lại nữ quan tóc bạc Đỗ Trần bám vào. Xem ra, nữ quan của Thính Nguyệt Đài cũng có chia đẳng cấp, những nữ quan trẻ tóc trắng trẻ tuổi này mới là thân tín chân chính của nữ nhân kia. 



Một người trong đó thấy bên cạnh không có ai, thấp giọng giận dữ:

- Sao giờ mới trở về? Chúng ta thiếu chút nữa bị ngươi hại chết. Chủ nhân đợi cánh hoa tới sốt ruột, đã hút cạn hai tỷ muội rồi đó! 



Nữ quan tóc trắng thần sắc đại biến, lấy đồng hồ ra nói:

- Ta rõ ràng không có vượt quá thời hạn mà! 



- Ài, ngươi cũng không phải là không biết tính tình của chủ nhân... người nói ngươi vượt quá thì là ngươi chính là vượt quá rồi. Mau, chớ nói nữa, mau đem hoa Deborah cho chủ nhân! 



Nữ quan kia sợ hãi không dám đi vào bên trong:

- Ta quá giờ rồi? Vậy chủ nhân sẽ không... đem ta hút cạn chứ? 



Những người kia hoặc thương cảm, hoặc vui mừng trên tai họa người khác nhìn nàng, nhưng không ai nói chuyện, nữ quan tóc trắng cắn răng, cúi đầu đi vào cung điện. 



Andy hiếu kỳ hỏi trong đấu hồn:

- Chủ nhân, hút cạn nghĩa là sao vậy? 



Tiểu Bối Bối vừa hiếu kỳ vừa hưng phân nói: 

- Còn phải nói sao? Ma nữ hút máu đó! 



Đang nói chuyện, sâu bên trong cung điện cách âm truyền ra một tiếng kêu thảm kinh tâm động phách... người thứ ba cũng bị hút cạn rồi.

Liên Hoa Bảo Giám