Liên Hoa Bảo Giám

Chương 93 : Thiên Vương Sơn (1)

Ngày đăng: 01:02 19/04/20






"Tốt lắm, ngươi rất hiểu sự việc!"



Đỗ Trần chỉ ngón tay vào Bác Bì trên vách tường, nói:



"Nói cho Helen biết nàng phải làm gì."



"Vâng!"



Bác Bì từ trên vách tường đi ra, trên người hắn bao phủ một tầng hắc vụ trông có vẻ thần bí khó dò. Đỗ Trần lẳng lặng ngồi trên ghế nhìn chủ phó Helen nghe Bác Bì chỉ dẫn, thừa dịp hai người không phòng bị hắn lặng lẽ thả ra một đóa Liên Hoa để dưới chân mình, đột nhiên thân thể nhỏ lại toàn bộ thu vào hoa sen, sau đó không một tiếng động bay đi.



Đợi lúc Helen chú ý thì cái ghế đã trống không, Đỗ Trần đã ở tại phòng ngủ của mình uống mật tửu.



Trong chốc lát, Bác Bì với dung mạo của Francis xuất hiện trước mặt Đỗ Trần.



"An bài tốt lắm!"



Nói xong hắn dùng con mắt quái dị nhìn Đỗ Trần.



"Liên hoa thánh khí của ngươi thật thần kỳ, cơ hồ siêu quá tri thức của ta!"



Đỗ Trần mỉm cười, hắn cũng không giấu diếm chuyện Liên Hoa. Dù sao Bác Bì cũng thường xuyên đi theo bên người, cho dù mình che dấu thế nào thì sớm muộn cũng sẽ có sơ hở. So với để Bác Bì phát hiện không bằng chính mình thẳng thắn nói cho hắn, hơn nữa hắn là bảo tiêu duy nhất mình có thể tin cậy được trước mắt, để cho hắn biết rõ thực lực của chính mình sẽ rất có lợi cho công tác bảo vệ sau này.



Chỉ là, Đỗ Trần không có khả năng cả đời không cho liên hoa pháp bảo hiện ra trước ánh sáng, ngày sau hắn dám chắc sẽ dụng pháp bảo chiên đấu, chuyện này cho dù có thể che dấu cũng không che dấu được.



Đương nhiên Đỗ Trần không có nói ra Liên Hoa Bảo Giám còn có thể luân hồi chuyển sinh, nếu không Bác Bì biết được hắn là tá thi hoàn hồn, không nổi điên mới là lạ! Cho nên Đỗ Trần bỏ công biên chế ra một câu chuyện, nói Liên Hoa của mình là một thánh khí kỳ lạ, có thiên phú biến hóa nhận được nhờ cơ duyên xảo hợp.



"Đúng vậy, kỳ thật ta cũng không nghĩ tới liên hoa thánh khí cũng có công hiệu kỳ diệu như thế, ta cũng là gần đây mới thực nghiệm đến. Ta nghĩ, nó ngày sau có thể sẽ cho ta những kinh hãi lớn hơn nữa!"



Đỗ Trần nhìn chằm chằm vào con mắt Bác Bì, cố gắng từ trong ánh mắt của hắn tìm ra một chút đầu mối thân phận, đáng tiếc cuối cùng hắn phải thất vọng.



Bác Bì vừa cười vừa nói:

"Dịch Cốt sẽ nhanh chóng nổi điên thôi, hắn biết rõ Louise ở ngay bên người ngươi, nhưng tìm thế nào cũng không thấy. Haha, thật quá thú vị!"


"Là dị năng trao đổi cùng thao khống tinh thần phải không? Đáng chết, là nữ nhân của ma đầu tới!"



Hắn lo lắng bước hai bước, quát:

"Đấu khí tụ một năm mới có một lần, thực nghiệm không thể dừng! Các ngươi tới chân núi toàn lực ngăn trở dị thú, mau!"



"Vậy còn an toàn của phó viện trưởng…"



"Đừng lo!" 



Phillip liếc mắt nhìn hai tảng đá lớn trên đỉnh núi, cười âm lãnh:

"Ta không có nguy hiểm gì đâu. Các trợ thủ của ta, các người cũng chia ra một nửa đi hiệp trợ các dũng sĩ của học viện, những người khác hiệp trợ ta tiến hành thực nghiệm."



Bên này, Helen trở lại bên người Đỗ Trần, nói:

"Ta đã phân tán binh lực của bọn họ, mặt khác có một bộ phận bằng hữu ngăn chặn cao thủ học viện tới cứu viện."



Đỗ Trần tựa hồ không có đặt lời nói của Helen trong lòng:

"Bên trong Đấu thần học viện không có mấy người tới đâu, Ziege viện trưởng đang dẫn người đi gặp bằng hữu rồi."



Nói xong, Đỗ Trần cười nói với người của thánh giáo.



"Tới các ngươi!"



"Thúc, thúc!" Hơn mười bóng người lăng không bay lên, bắn về phía Thiên Vương sơn. Helen vừa nhìn đã cả kinh, những người này tất cả đều là cao thủ, thực lực mỗi người cơ hồ đều không dưới bảy cấp đấu thần a.



Vừa suy nghĩ Helen đã lộ ra nụ cười, có những người này hỗ trợ hẳn việc cứu cha có hi vọng lớn hơn rất nhiều.



"Ngươi cười gì? Cao hứng quá sớm rồi đó!"



Bác Bì âm thầm xuất hiện sau lưng Helen, Dịch Cốt như hình với bóng cầm thiết câu lấp loáng hàn quan.



"Bên người Phillip còn có hai cao thủ mạnh nhất chưa có ra tay…"

Liên Hoa Bảo Giám