Ma Đầu Lai Cật Đường - Ma Đầu Đến Đây Ăn Kẹo

Chương 1 :

Ngày đăng: 23:47 21/04/20


Edit: Tịnh



“Phạm phải sai lầm lớn như thế, nên phải chịu sự trừng phạt này. Thiên Đạo từ xưa đã thế, nhân quả tuần hoàn.”



“Kiếp sau làm người tốt đi.”



“Nghĩa phụ.”



Vẻ mặt thiếu niên đầy đau khổ nhìn người nam nhân kia, nhưng khóe miệng lại nhếch lên để lộ ra một tia quật cường.



Người nam nhân đang quỳ trên mặt tựa hồ vẫn còn đang mê mang, hắn gắt gao nhìn chằm chằm thiếu niên đó, như là muốn nhìn thấy gì đó trên mặt thiếu niên. Đôi mắt hắn mở to chứa đầy không thể tin, bi thương dường như đã trở thành sự thật rồi.



Uỷ khuất như vậy.



Khó có thể chịu được như vậy.



Hạ Văn Hi giống như cảm thấy hắn đã khóc lên thành tiếng.



Người nam nhân đã chết quỳ trên mặt đất rốt cuộc như đã tiêu tan cái gì đó, rõ ràng ngay cả âm thanh cũng không phát ra được, cả người chật vật cũng ngăn không được trận vui vẻ kia. Mặt mày nhiễm đầy chán nản và hung dữ cười đến cong cong, để người khác không hiểu sao cảm thấy có vài phần tiêu sái.



Nhưng mà, người này lập tức đã không còn tồn tại nữa.



Trong lòng Hạ Văn Hi có chút bị siết chặt. Cảm giác này từ khi sinh ra đến giờ y chưa từng có, đuôi lông mày trong lúc lơ đãng có chút nhíu, y nhanh tay nắm lấy bội kiếm.



Hạc Sơn lão nhân có lẽ là chú ý đến trạng thái khác thường của y, sâu xa nhìn qua.



“*Quân pháp bất vị thân, nếu không có nguyên nhân khác, đứa nhỏ này là đứa nhỏ tốt.”



(Quân pháp bất vị thân có nghĩa là ai cũng phải tuân theo luật pháp, hoàng thân quốc thích (có họ với vua cũng ko nằm ngoài pháp luật.



Hạc Sơn lão nhân vô cùng đủ tư cách làm sư phụ, ít nhất là đối với Hạ Văn Hi thì thế, ông luôn luôn đều có thể phát hiện được đồ đệ của mình có gì đó không đúng.



Ông cho rằng Hạ Văn Hi thất thố là vì những gì thiếu niên kia đã làm. Mà trên thực tế, Hạ Văn Hi để ý lại là người nam nhân kia bây giờ đầu thân đã không còn liền với nhau nữa.
Lúc Hạ Văn Hi ôm hắn ra từ loạn khánh tang ra, Cố Trầm Uyên mới giống như có tâm tình mà trả lời, chỉ là ẩn chứa trong ngôn ngữ kia là cổ *ngoan kình (vô cùng ác độc khiến người khác lạnh cả người.



“Đạo gia, ngươi vì sao muốn giúp ta may lại thân thể?”



Cố Trầm Uyên cảm giác được bước chân người ôm hắn dừng lại một chút, rồi sau đó mới lại khôi phục lại tiết tấu trước đó.



Hạ Văn Hi không biết.



Y không biết vì sao lại đến đây.



Y cũng không biết muốn dẫn Cố Trầm Uyên đi đâu.



Thậm chí không biết bản thân mình vì sao sẽ làm như vậy, bản thân mình muốn làm gì.



Hạ Văn Hi chỉ cảm thấy trong đầu óc mình trống rỗng.



“Đạo gia, ngài thật sạch sẽ.” Cố Trầm Uyên tựa hồ cũng biết không đợi được đáp án của y, cũng không tính đợi y trả lời, nói như vậy xong, Cố Trầm Uyên vươn tay ôm chặt cổ Hạ Văn Hi.



Hơi thở phun lên cổ Hạ Văn Hi, y cảm giác có chút lạnh.



Hạ Văn Hi không biết hắn chỉ phương diện nào.



Thế nhưng y biết.



“Cố Trầm Uyên, ngươi thật bẩn.”



Mặc kệ là phương diện nào.



Cố Trầm Uyên chôn ở trước ngực y cúi đầu cười, ánh mắt sáng ngời trong suốt, cũng không phản bác.



Hết chương 1