Mạch – Thanh

Chương 86 : Mặc đế

Ngày đăng: 17:57 19/04/20


Ngâm mình trong dòng nước ấm áp, thân thể bị nước mưa làm lạnh lẽo dần dần ấm lại.



“Nếu phụ hoàng biết chắc sẽ sinh khí, thân thể đã mang bệnh còn đi dưới trời mưa.”



Tuy nói vậy, nhưng biểu tình Tiếu Mạch không có chút sợ hãi.



“Nột, Mạch! Anh nói xem, tại sao con người thường mất đi rồi mới biết quý trọng, bắt đầu thống khổ, hối hận!”



Dựa vào đại bể, Tiếu Mạch không biết như thế nào lại nhớ về kiếp trước, khi Lâm vừa xem phim truyền hình vừa thuận miệng cảm khái. Khi đó y trả lời như thế nào? Tiếu Mạch không nhớ gì cả.



“Như vậy….. Các ngươi có hối hận không?”



Tiếu Mạch nhẹ giọng nói, y chết đi sẽ làm cha mẹ cùng Lâm thống khổ sao?



Cho tới nay Tiếu Mạch luôn không thèm để ý, không dám tự hỏi, bởi vì y sợ hãi chính mình cho ra kết quả sẽ làm bản thân hỏng mất.



“Sẽ không!”



Tiếu Mạch tự giễu.



“Dù chính mình tồn tại ở nơi nào bất quá cùng bụi bặm giống nhau, rất nhỏ bé.”



“Chính là ta thiếu chút nữa đã hối hận.”



Trong đầu hiện lên hình ảnh Ly Nhật Diệu điên cuồng, vẻ mặt Tiếu Mạch nháy mắt vô cùng thống khổ.



“Chỉ một chút nữa ta sẽ phải hối hận cả đời!”



“Người a, quả nhiên chỉ khi mất đi mới biết quý trọng, hoàn hảo ta không có mất đi, hoàn hảo ta không cần vì sai lầm của chính mình mà hối hận, hoàn hảo…..”



Tiếu Mạch cảm thấy vô cùng may mắn khi Chấp Ảnh tìm được y, dẫn y trở về.



Tiếu Mạch đứng dậy đi ra khỏi đại bể, lau khô thân thể rồi mặc vào dục bào giản dị, đem tóc dài sau đầu cột lên, ra khỏi phòng tắm.




‘Mạch’! Tiếu Mạch thân thể không tự giác run lên.



“Là ‘Mặc’ sao?”



Không phải ‘Mạch’, không có khả năng là ‘Mạch’.



“Đúng, là ‘Mặc’. Nghĩa là yên lặng, nghe nói bởi vì khi còn bé trẫm rất tĩnh, không nói tiếng nào. Trẫm còn nghe nói khi còn bé, người không biết trẫm còn tưởng rằng trẫm là ách nhân!”



Tên ‘Mặc’ này còn có ý nghĩa gì khác sao? Vì sao tiểu tử kia nghe trẫm nói ‘Mặc’ lại có chút khác thường.



“Nga! Như vậy a!”



Quả nhiên là vậy, phụ thân sao có thể cùng ta giống nhau a! Phụ thân là được mọi người chờ mong sinh ra mới đúng! Tiếu Mạch cười nghĩ, sau đó kinh ngạc phát hiện, khi y suy nghĩ hàm nghĩa cái tên lại không cảm thấy đau lòng như lúc trước.



“Nột! Phụ hoàng!”



Tiếu Mạch rúc sâu vào trong lòng Ly Nhật Diệu.



“Cái gì?”



Ly Nhật Diệu thâm tình mà ôn nhu hỏi thiên hạ ngồi trong lòng.



“Có ngươi thật tốt!”



Bởi vì có ngươi nên ta mới có thể quên đi quá khứ, bởi vì có ngươi nên ta mới cảm nhận được, được người coi trọng là khoái hoạt cỡ nào.



Tiếu Mạch trên mặt lộ ra tươi cười hạnh phúc, tình yêu cũng được, thân tình cũng tốt, chỉ cần phụ thân ở bên cạnh ta, hết thảy đều không sao.



“Đây là điều trẫm muốn nói, tiểu tử kia!”



Giờ phút này, Ly Nhật Diệu chỉ cảm thấy tâm hắn tràn đầy vui sướng, hắn không biết vì sao thái độ Tiếu Mạch thay đổi, cũng không muốn biết Tiếu Mạch có hay không đáp lại tình cảm của hắn. Hắn chỉ biết, tiểu tử kia là đứa con duy nhất của hắn, là người duy nhất hắn yêu, y sẽ không rời đi hắn, như vậy cũng đủ rồi.