Mạch – Thanh

Chương 88 : Trúng độc

Ngày đăng: 17:57 19/04/20


“Ngũ hoàng tử, sắc trời không còn sớm, ngài cũng nên đi nghỉ đi.”



Trong Diệu Hoa điện, Vũ Lục trải giường chiếu nói.



“Không quan hệ, ta chờ phụ hoàng trở lại rồi ngủ.”



Tiếu Mạch trả lời. Từ sau lần đó, Tiếu Mạch không trốn tránh Ly Nhật Diệu nữa, lúc trước khi ngủ thì mỗi người một góc giường, y nằm trong, hắn nằm ngoài, cách nhau rất xa, nay đã trở lại như trước, Tiếu Mạch tìm vị trí tốt nhất trong ngực Ly Nhật Diệu ngủ say.



“Chắc hoàng thượng còn ở ngự thư phòng phê duyệt tấu chương, không biết khi nào mới trở về, ngũ hoàng tử vẫn là ngủ trước đi!”



Vũ Lục khuyên nhủ. Đối Tiếu Mạch lớn như vậy còn ngủ cùng Ly Nhật Diệu, chưa từng có chút nghi ngờ, cả hoàng cung cũng không một người dám đưa ra nghi ngờ hoặc phản đối, bất quá cho dù là có, cũng truyền không tới tai Tiếu Mạch.



“Vũ Lục làm chuyện của ngươi đi.”



Không muốn cùng Vũ Lục cãi cọ, Tiếu Mạch ý bảo cho nàng lui xuống.



“Dạ! Vũ Lục cáo lui!”



Mặc dù không hề muốn cùng cung nhân có chút thân cận, nhưng Tiếu Mạch lại như trước không có thay đổi, phàm là người chăm sóc y, không được xưng nô tài, nô tỳ.



Vũ Lục rời đi Diệu Hoa điện liền chỉ còn Tiếu Mạch một người.



“Ai….. Phụ hoàng khi nào mới trở về a!”



Khẽ thở dài, Tiếu Mạch xoay người hướng long sàng đi.



“Dọa!”



Tiếu Mạch kinh hô, không nghĩ tới xoay người nhưng lại thiếu chút nữa đụng phải một nữ nhân, hơn nữa, nữ nhân này tóc tai bù xù như nữ quỷ.



Tiếu Mạch chấn kinh lui vài bước sau mới đứng vững lại, bình tĩnh tinh thần mới cẩn thận quan sát nữ nhân bị y cho rằng là nữ quỷ.



“Lam, Lam phi?”



Tiếu Mạch không xác định kêu, bởi vì nữ nhân kia ngoại trừ một đôi lam mâu, cơ hồ nhìn không ra phong tư ngày xưa, Tiếu Mạch sở dĩ cho rằng nàng là Lam phi, vì cả hoàng cung trừ bỏ Tiếu Mạch và Lam phi, tìm không ra người thứ ba có được đôi lam mâu.



phong tư: phong thái và tư sắc.



“Biến mất, ngươi biến mất cho ta!”



Không đợi Tiếu Mạch xác nhận, Lam phi đem chủy thủ màu đen cầm trong tay hướng Tiếu Mạch, hoàn hảo Tiếu Mạch phản ứng nhanh, bị y ‘hữu kinh vô hiểm’ tránh thoát, nhưng Lam phi đã muốn lâm vào điên cuồng không có như vậy mà thu tay lại, chủy thủ trong tay lần nữa đánh về phía Tiếu Mạch.



“Dừng tay! Lam phi nương nương, ngươi không thể như vậy, mau dừng tay!”



Lam phi tuy rằng là nữ nhân, nhưng lại không sợ chết, dùng toàn lực bằng bất cứ giá nào cũng phải công kích, làm cho Tiếu Mạch đối phó thực mệt mỏi.



Lúc này Tiếu Mạch không khỏi cảm thấy may mắn, vì kiếp trước y muốn có năng lực để bảo hộ Lâm mà đi học ‘Không thủ đạo’ cùng ‘Nhu đạo’, mặc dù không tính là cao thủ, nhưng đủ để đối phó Lam phi trước mắt.




Ly Nhật Diệu ôn nhu nói, cảm thấy có thể được Tiếu Mạch quan tâm như thế, cho dù chịu thêm vài vết thương cũng đáng.



Giúp Ly Nhật Diệu đi đến bên giường ngồi xuống, Tiếu Mạch một tay cầm tay phải bị thương của Ly Nhật Diệu, một tay nắm chặt chủy thủ, thở sâu dùng sức nhổ ra.



“Tốt lắm phụ hoàng, chủy thủ nhổ ra…..”



Tiếu Mạch đột nhiên tiêu âm, lăng lăng nhìn từ miệng vết thương chảy ra, máu từ đỏ biến đen…..



“Đừng quan tâm tiểu tử kia, tiểu độc ấy không gây thương tổn phụ hoàng!”



Ly Nhật Diệu cười trấn an, lại một lần nữa may lắm là hắn trúng một kiếm này. Lời nói an ủi chưa dứt, Ly Nhật Diệu biểu tình thoải mái nháy mắt cứng ngắc.



“Làm sao vậy phụ hoàng?!”



Tiếu Mạch kinh hách còn chưa hoàn hồn, thấy sắc mặt Ly Nhật Diệu biến đổi lớn, càng thêm lo lắng.



“Đem ngũ hoàng tử mang đi ra ngoài, mau!”



Ly Nhật Diệu đột nhiên hướng một thị vệ gầm rú ra lệnh.



“Không! Ta không đi, nói cho ta biết, phụ hoàng, đã xảy ra cái gì?”



Tiếu Mạch cầm lấy tay Ly Nhật Diệu vội vàng hỏi.



“Lời của trẫm các ngươi không nghe sao? Mau đem ngũ hoàng tử dẫn đi!”



Ly Nhật Diệu rống giận, ngôn ngữ dị thường vội vàng.



“Dạ!”



Bọn thị vệ cũng thấy Ly Nhật Diệu khác thường, tiến lên không để ý Tiếu Mạch giãy giụa, mạnh mẽ mang ra ngoài Diệu Hoa điện.



“Ba!”



Cửa điện phía sau Tiếu Mạch đóng lại, dùng sức giãy khỏi tay thị vệ, Tiếu Mạch xoay người nhằm phía cửa Diệu Hoa điện, chưa đi tới cửa điện liền bị một tường vô hình ngăn trở.



“Kết giới!”



Tiếu Mạch cả kinh nói. Vì cái gì phụ thân? Đến tột cùng đã xảy ra cái gì, vì cái gì không cho ta bồi ở bên cạnh ngươi?



“Cho ta đi vào, phụ hoàng! Cho ta đi vào!”



Tiếu Mạch hướng kết giới hô to, thậm chí vận dụng ngôn linh cũng không vào được.



“Phụ hoàng! Phụ hoàng!”