Mẹ Chồng Trọng Sinh Vs Nàng Dâu Xuyên Qua

Chương 10 : Không gian linh thú

Ngày đăng: 11:00 18/04/20


Triều đại kiêng kị

nhất loại chuyện lên không được mặt bàn này, nếu là truyền đi ra ngoài,

thì chẳng những con đường làm quan của Khương Viêm Châu bị hủy hoàn

toàn, còn sẽ liên lụy Khương gia mất hết thể diện. Nhi tử của mình làm

ra chuyện xấu xa này làm cho Khương thái phó không khỏi toát ra một thân mồ hôi lạnh. Lúc này Khương thái phó mới phát hiện, con lớn nhất của

mình đã tròn mười bốn tuổi, trong phòng thế nhưng ngay cả một nha hoàn

thông phòng đều không có, chỉ có mấy nha hoàn thô sử thô kệch, thậm chí

không có đại nha hoàn. Trong phòng hầu hạ gần người đại công tử, thuần

một sắc đều là gã sai vặt thư đồng, hơn nữa đều mi thanh mục tú biết ăn

nói, thật là tâm tư thâm sâu!



Lúc ấy Khương thái phó tại thư

phòng phát ra cơn giận rất lớn, nhị phu nhân biết vội vàng tới hỏi là

chuyện gì xảy ra. Chuyện đoạn tay áo này vì triều đại kiêng kị, Khương

thái phó tổng không thể làm khó dễ Tiền thị: sao ngươi không an bài vài

nha hoàn xinh đẹp làm thông phòng cho con ta? An bài một phòng gã sai

vặt thanh tú là sao, làm hại con ta nhiễm đoạn tay áo chi phích, ngươi

quản gia như thế nào?



Đoạn tay áo chi phích hay Long Dương chi phích: đồng tính nam.



Đoạn tay áo chi phích: bắt nguồn từ câu chuyện Ai Đế sủng ái Đổng Hiền: Có

một lần ngủ trưa, Đổng Hiền gối lên cánh tay áo của Ai Đế mà ngủ. Ai Đế

muốn quay người nhưng cũng không muốn làm tỉnh giấc của Đổng Hiền nên

lấy kiếm cắt đứt cánh tay áo của mình. Người đời sau gọi mối tình đồng

tính là “mối tình cắt tay áo” (đoạn tay áo) cũng là có nguồn gốc là điển cố này.



Long Dương chi phích:bắt nguồn từ chuyện Ngụy Vương và Long Dương Quân.



Cho nên quả đắng này, Khương thái phó chỉ phải chính mình nuốt vào, hắn chỉ có thể cưỡng chế tức giận chất vấn vì sao Tiền thị không dựa theo lệ

thường an bài nha hoàn trong phòng cho đại công tử. Chi thứ hai Tiền thị vừa nghe, không cho là đúng nói: “Đại bá, muội cũng vì muốn tốt cho

Viêm Châu! Muội là nhị thẩm của nó, muội có thể hại cháu trai ruột của

mình sao? Muội là sợ an bài nha hoàn xinh đẹp cho nó, làm nó phân tâm

đọc sách, muội nghe nói thiếu gia Lưu Giang Lăng vì trầm mê sắc đẹp,

không chịu đọc sách, đều hơn hai mươi tuổi, ngay cả tú tài đều khảo

không được, cả ngày chỉ biết lưu luyến nơi yên hoa, cả người đều bị phế

rồi. Muội đã nghĩ, Viêm Châu chúng ta là phải chuyên tâm đọc sách, tương lai có đại tiền đồ, nếu như bị nha hoàn này dụ dỗ phân tâm thần, chẳng

phải là đắc tội thật lớn! Cho nên muội thay đổi vài nha hoàn xấu ngốc,

nhập không được vào mắt Viêm Châu, mới có thể chuyên tâm học bài. Đại bá ngài xem, Viêm Châu chúng ta nay tuổi còn trẻ, nhưng học vấn số một số

hai ở trong đám quý công tử ở kinh thành! Đại bá minh giám, muội đều là

vì tốt cho Viêm Châu, vì tốt cho Khương gia chúng ta!”



Khương

thái phó nhất thời tức giận không nhẹ, làm nhi tử của mình nhiễm đoạn

tay áo chi phích, thế nhưng còn nói năng hùng hồn, đầy lý lẽ là vì tốt

cho Khương gia. Lần đó Khương thái phó cùng nhị phu nhân buồn bã chia

tay, sau đó Khương thái phó mượn cái cớ khác lấy đi quyền quản gia của

nhị phu nhân, giao cho quản sự chính mình tín nhiệm. Nhưng là chi thứ

hai dù sao quản gia nhiều năm, trong phủ trong trong ngoài ngoài đều là
sau đó lại bị Cố lão gia vừa dọa vừa khuyên, thuyết phục. Lần này có thể gả cho Bình thân vương, đơn giản là Cố tứ tiểu thư dáng người khỏe

mạnh, rất cường tráng, rất hiền lành, gả qua không dễ dàng… bị khắc

chết, Khương gia mới đồng ý cửa hôn sự này…”



Hậu Uyển Vân nghe

xong, khóe miệng gợi lên một chút khinh miệt cười: còn cho là nhân vật

gì lợi hại, thì ra bất quá là cái gối thêu hoa. À không, ngay cả gối

thêu hoa cũng không bằng, nhiều nhất là một bao cỏ, cái gì lớn lên rất

cường tráng, nói không chừng so với bác gái phương Tây còn tráng kiện

hơn, xem ra chính là người suy nghĩ đơn giản yếu đuối, tứ chi phát triển đầu óc ngu xuẩn, chỉ biết muốn chết muốn sống, cuối cùng còn không phải nghe theo mệnh lệnh, bắt nàng ta gả cho ai thì phải gả sao?



Bất

quá tứ tiểu thư Cố gia càng ngu dốt, càng yếu đuối, Hậu Uyển Vân liền

càng cao hứng. Mẹ chồng tương lai này của nàng ta đương nhiên càng dễ

đắn đo càng tốt, chờ nàng ta gả qua, thu thập sạch sẽ đồ tạp chủng đó,

nhất là nghe nói chi thứ hai Tiền thị rất lợi hại, toàn bộ Bình Thân

vương phủ đó, đều trong lòng bàn tay của bà ta!



“Lăng Giác, nay

bản tiểu thư muốn phái một nhiệm vụ mới cho ngươi.” Hậu Uyển Vân thản

nhiên nhìn lướt qua Lăng Giác, thấy Lăng Giác một thân mồ hôi lạnh, nơm

nớp lo sợ nói: “Nô tỳ nhất định hoàn thành giao phó, không chối từ!”



“Được, bản tiểu thư muốn chính là những lời này của ngươi!” Hậu Uyển Vân cười

tủm tỉm sờ sờ khuôn mặt Lăng Giác, Lăng Giác chỉ cảm thấy tay nàng ta

nhìn trắng mịn nhưng lạnh như băng, làm cho người ta nói không nên lời,

thật đáng sợ, “Bản tiểu thư muốn ngươi rời khỏi An Quốc Hầu phủ, đi Bình Thân vương phủ làm nha hoàn.”



“Tiểu thư?”



“Bản tiểu thư

sắp trở thành phu nhân thế tử, tương lai chính là vương phi.” Ngón tay

Hậu Uyển Vân nhẹ nhàng phất qua mi tâm Lăng Giác, cảm nhận được Lăng

Giác run rẩy cùng sợ hãi, làm cho tâm lý khoái ý của Hậu Uyển Vân gia

tăng, nàng ta thích nhìn Lăng Giác sợ hãi nàng ta, điều này làm cho nàng ta hưng phấn không kiềm chế được, Hậu Uyển Vân từ trong ngực lấy ra một cái bình nhỏ, đặt ở trong tay Lăng Giác, nói: “Bây giờ Bình Thân vương

đang lúc khỏe mạnh, khó bảo toàn nữ nhân họ Cố đó tương lai sinh không

được nhi tử, khuyến khích Bình Thân vương đem tước vị cho nhi tử ruột

của mình. Bản tiểu thư muốn ngươi hiện tại liền vào Bình Thân vương phủ, ngươi phải cam đoan nàng ta tương lai sinh không ra đứa nhỏ… Nếu không, bản tiểu thư khiến cho đệ đệ của ngươi hiện tại liền sinh không được

nhi tử!”



“Tiểu thư!” Lăng Giác phù phù một tiếng quỳ xuống, thân mình run rẩy.



“Đi thôi, chuyện trong phủ Bình Thân vương, bản tiểu thư sẽ giúp đỡ an bài. Ngươi trở ra cần chuẩn bị bạc dàn xếp, cũng đều chuẩn bị xong cho

ngươi. Nhớ rõ, chớ để bại lộ thân phận, nếu dám ra một chút đường rẽ,

ngươi biết hậu quả là cái gì rồi.”



“… Vâng, nô tỳ cẩn thận tuân theo mệnh lệnh của tiểu thư…”