Mẹ Chồng Trọng Sinh Vs Nàng Dâu Xuyên Qua

Chương 18 : Lại mặt thể diện

Ngày đăng: 11:00 18/04/20


Đợi cho thời điểm

Khương thái phó hạ triều hồi viện, nhìn đến chính là cảnh tượng như vầy: nha đầu, bà tử đồng loạt quỳ ở trong sân, câm như hến, vài gia đinh

quét tước ô vật tại giữa sân, Cố Vãn Tình ngồi trên ghế trúc ở hành

lang, thản nhiên nhìn một sân đầy người.



“Tiểu thư, cô gia đã trở lại.” Thúy Liên nhỏ giọng nhắc nhở.



Trên mặt Cố Vãn Tình mang theo nụ cười thản nhiên, nàng muốn làm cho Khương

Hằng nhìn thấy một màn này, biết nàng đánh nha hoàn. Trước kia không

phải mới nói chính mình đường đường là vương phi của Bình Thân vương hắn sao, không chấp nhận được người khác khi dễ, chịu không nổi ủy khuất,

nay nàng cho hắn xem chuyện này, xem coi phu quân này là người bẻm mép

nói dễ nghe, hay thật sự giống như lời hắn nói, sẽ cho nàng – Bình Thân

vương phi thể diện.



Khương Hằng đi vào sân, phía sau đi theo hai đại nha hoàn Bích Viện Bích La, tiến sân nhìn lướt qua, mày liền nhíu lại.



“Đã trở lại.” Cố Vãn Tình đứng dậy, đứng tại hành lang, cũng không tới đón

chào, chính là nhìn Khương Hằng nhăn mày lại, thản nhiên cười.



Khương thái phó gật gật đầu, đi tới nhẹ nhàng cầm tay Cố Vãn Tình, động tác đó cực kỳ tự nhiên, nhìn tiểu thê tử của mình, nói: “Đây có chuyện gì, sao nha đầu bà tử quỳ ở trong sân?”



Cố Vãn Tình cầm tay Khương Hằng, cười nói: “Chỉ là phạt nha hoàn không nghe lời, kêu bọn họ đi ra nhìn một cái thôi.”



Khương Hằng nhìn lướt qua đám vú già quỳ xuống đất, thấy các bà sợ tới mức mặt xám như tro tàn, lại thấy được ô vật trong viện, biết mới vừa rồi trong viện này nhất định là đổ máu.



Khương Hằng cúi đầu, nhìn tiểu thê tử của mình: nàng cười xòe lúm đồng tiền thản nhiên, tướng mạo nhìn rất hiền lành, thậm chí có chút sợ hãi, nhưng trong đôi mắt lại hàm chứa

một tia kiên nghị.



Khương Hằng nhìn thần sắc của nàng, lại nhìn

ánh mắt sợ hãi của bà tử, nha hoàn, trong lòng sinh ra một tia vui mừng: vốn đang lo lắng tính tình nàng rất yếu đuối, bị người khi dễ, nay xem

ra sẽ không xảy ra. Nếu không có chút thủ đoạn uy nghi sao có thể làm

vương phi của Bình Thân vương hắn đây?



Cố Vãn Tình thấy Khương

Hằng không nói lời nào, nhìn mắt của hắn, tiếp tục cười nói: “Nếu lão

gia nhìn nhiều người phiền lòng, liền kêu các nàng đều tan đi.”



Khương Hằng cũng nhìn nàng, bắt giữ đến một tia giảo hoạt trong đáy mắt nàng,

hắn biết nàng đang thử thái độ của mình. Khương Hằng là người ra sao

chứ, một thế hệ quyền thần trên triều đình mây mưa thất thường, nếu ngay cả điểm ấy đều không nhìn thấu thì đã sớm chết trăm lần. Hắn xoay

người, mắt lạnh đảo qua đám vú già kia, rồi sau đó ôn nhu nói với Cố Vãn Tình: “Cứ dựa theo phu nhân nói mà làm, kêu các nàng đều quỳ đi, lần

sau lại xảy ra việc này, đánh chết cho thanh tịnh, Khương gia ta dung

không nổi súc sinh nô đại khi chủ.”



Ý cười khóe miệng Cố Vãn Tình càng sâu, ngay cả mặt mày đều cười, nàng gật đầu cười nói: “Hiểu được.”



Sau khi Khương thái phó trở về, bọn hạ nhân thu thập thu xếp, hai người ra
Cố Vãn Tình dừng một chút, niết vào đóa hoa trên làn váy, nhìn Diêm thị, nhẹ nhàng nói: “Khương gia đã có ba nhi tử, hai thứ nữ…

Nhưng là còn chưa có tôn bối…”



Diêm thị cũng không phải đồ ngốc,

nghe Cố Vãn Tình vừa nói như vậy, ánh mắt nhất thời sáng như tuyết:

Khương thái phó đã có ba nhi tử trưởng thân phận tôn quý, thế lực ngoại

tổ gia của từng nhi tử trưởng đều rất lớn, cho dù nha đầu Sắc Vi đó có

thể sinh nhi tử, bất quá là con vợ kế do nha đầu thông phòng sinh, nhất

định không được coi trọng. Nhưng là ba nhi tử Khương thái phó chưa lập

gia đình, chỉ có con lớn nhất – Khương Viêm Châu mới đính thân, nếu Sắc

Vi vào trong phòng đại công tử, lại sinh nhi tử trước khi nàng dâu gả

vào cửa, cho dù là con vợ kế, cũng là trưởng tôn Khương gia mà, lại có

tổ mẫu Cố Vãn Tình này giúp đỡ, phân lượng cùng một con vợ kế nho nhỏ tự nhiên không thể so sánh nổi. Hơn nữa, Khương Viêm Châu cũng là người

tiền đồ vô lượng, nếu Sắc Vi ghé vào lỗ tai hắn thổi gió bên gối, tương

lai trên con đường làm quan, cũng là trợ lực vô cùng tốt cho Cố Nghiêu

Cố Kỳ!



Vừa nghĩ tới hai nhi tử được phụ tử Khương thị bảo hộ, tâm tình Diêm thị lại vui lên, nhanh chóng cầm tay Cố Vãn Tình nói: “Vẫn là nữ nhi lo lắng chu đáo, là ánh mắt mẫu thân thiển cận.”



Cố Vãn

Tình nắm tay Diêm thị, cười tủm tỉm nói: “Mẫu thân nói cái gì vậy, chúng ta không phải lo lắng vì Cố gia sao. Con là nữ nhi Cố gia, hai đệ đệ

tương lai có đại tiền đồ, con làm tỷ tỷ cũng được hưởng ké hào quang

phải không? Chỉ tiếc nha đầu Sắc Vi đó, rất ngu ngốc, uổng phí con một

phen khổ tâm, ai…”



“Đúng vậy, đồ không nên thân đó, ai…” Diêm thị hận nghiến răng, trong lòng tính toán lần sau Sắc Vi hồi phủ, nhất định phải cẩn thận đem nàng ta thu thập một phen mới giải hận.



Dùng ngọ thiện xong, lại cùng phụ thân mẫu thân nói chuyện, vợ chồng Khương thị khởi hành hồi phủ.



Ngồi ở bên trong kiệu, Cố Vãn Tình nhìn vị phu quân của mình, trong lòng một vạn lần thư sướng. Lần lại mặt này, hắn cho mình thể diện rất lớn, làm

Cố gia cao thấp không dám chậm trễ chính mình, tương lai cuộc sống của

Vưu thị, nàng cũng yên tâm.



Khương Hằng nhìn Cố Vãn Tình một bộ

dáng có chút suy nghĩ rồi nhìn chính mình, cười khẽ điểm mũi của nàng,

nói: “Hôm nay vi phu biểu hiện, phu nhân có vừa lòng không?”



Cố Vãn Tình cười vuốt ve tay hắn, nói: “Rất vừa lòng.”



Khương Hằng bắt được tay nàng, trong mắt thêm vài phần bỡn cợt, nói: “Vậy phu nhân muốn lấy gì báo đáp?”



Cố Vãn Tình híp mắt rung đùi đắc ý, chế nhạo nói: “Không bằng lấy thân báo đáp?”



Ánh mắt Khương Hằng nhất thời nổi lửa, cắn một ngụm vào vành tai Cố Vãn

Tình, nói: “Chuẩn! Vậy đêm nay phu nhân cần phải cố gắng hầu hạ…”