Mẹ Chồng Trọng Sinh Vs Nàng Dâu Xuyên Qua

Chương 19 : Đoạt quyền quản gia

Ngày đăng: 11:00 18/04/20


Thu thập xong Sắc Vi, bận xong chuyện lại mặt, Cố Vãn Tình cuối cùng có thể ra tay quản chuyện đại công tử Khương Viêm Châu.



Hôm qua thừa dịp phụ thân cùng Cố Vãn Tình lại mặt không ở nhà, vị công tử

Chu gia kia lại làm khách trong phòng đại công tử. Mới sáng tinh mơ,

Khương Viêm Châu cùng Chu Quyết hai người đang dùng đồ ăn sáng, liền

nhìn thấy ngoài cửa tiến đến một cô nương cười tủm tỉm, phúc thân với

hai người nói: “Đại công tử, Chu công tử, phu nhân chúng ta thỉnh hai vị đi lương đình trong hoa viên dùng đồ ăn sáng.”



Khương Viêm Châu

nhìn thấy nha hoàn đó đúng là đại nha hoàn Thúy Liên trong phòng Cố Vãn

Tình, trong lòng lộp bộp một tiếng, hắn vốn là muốn thừa dịp phụ thân

vào triều sớm, đem Quyết ca tống xuất ra phủ, sao dự đoán được mới sáng

tinh mơ như vậy, vị tân kế mẫu này liền phái người đến chặn cửa.



Chu Quyết coi như trấn định, hắn vụng trộm ở dưới bàn cầm tay Khương Viêm

Châu, cho hắn một cái ánh mắt trấn an: dù sao trốn không xong, không

bằng đi nhìn một cái, tóm lại đệ là trưởng tử đứng đắn, vị tân kế mẫu

kia sẽ không làm khó đệ.



Thúy Liên nhìn sắc mặt hai vị, cười càng ngọt, hướng Chu Quyết nói: “Lão gia vào triều rồi, qua buổi trưa mới có thể trở về. Chu công tử người tới là khách, phu nhân còn nhắc tới không có cẩn thận chiêu đãi công tử, thực là chậm trễ công tử.”



Nghe

thấy phụ thân nhất thời nửa ngày cũng chưa về, sắc mặt Khương Viêm Châu

tốt hơn rất nhiều, cười nói với Thúy Liên: “Làm phiền mẫu thân lo lắng,

chúng ta sẽ đi ngay.”



Thúy Liên dẫn hai vị đi hoa viên, Cố Vãn

Tình ở trong lương đình chờ đợi một mình, nàng đã sớm sai người chuẩn bị đồ ăn tinh xảo, tràn đầy một bàn, rồi sau đó cho mọi người lui ra, một

mình chờ.



Khương Viêm Châu cùng Chu Quyết nhìn thấy tư thế này,

da đầu không khỏi run lên: vị tân phu nhân này một mình tiếp khách, chắc là sẽ có chuyện nói với hai người bọn họ, còn là nói cái gì, trong lòng hai người đều biết rõ ràng, đơn giản là về quan hệ linh tinh của hai

người bọn họ, ngày xưa Khương thái phó không có cách nào mở miệng nói,

nói vậy hôm nay sẽ do phu nhân nói.



Hai vị vào lương đình, trước tiên hành lễ, Cố Vãn Tình cười tủm tỉm nói: “Còn đứng làm cái gì, mau ngồi xuống.”



Khương Viêm Châu, Chu Quyết cùng ngồi xuống, hai người liếc nhau, giữa mi tâm không dấu được thần sắc khẩn trương.



Cố Vãn Tình làm như không thấy giữa mi tâm của bọn họ vô cùng lo lắng, rất nhàn nhã gắp một khối điểm tâm đặt vào miệng, cười nói: “Đây là ta gọi

phòng bếp nhỏ làm riêng, các cậu nếm thử xem.”



Hai người cầm lấy chiếc đũa, đều gắp một khối đặt vào miệng.



Bữa ăn sáng này, Cố Vãn Tình ăn rất ngon miệng, hai vị Khương, Chu lại nhạt như nước ốc, vừa ăn vừa lo lắng đề phòng. Nhưng trong khi ăn Cố Vãn

Tình cái gì cũng chưa nói, chính là cùng hai người tán gẫu việc nhà,

càng làm cho nội tâm hai người lo sợ bất an.


bữa tối, rồi sau đó Cố Vãn Tình đem bốn nha hoàn Cầm Kỳ Thư Họa kêu vào

trong nhà, ân uy cũng làm một phen, rồi sau đó liền phái bốn người các

nàng đi trong phòng đại công tử làm nha hoàn bên người.



Theo nha

hoàn trong phòng đại công tử hồi báo, vào lúc ban đêm Họa nhi ngủ trong

phòng đại công tử, phá thân mình. Rồi sau đó Khương Viêm Châu làm như

nếm được ngon ngọt một phen, càng ngày càng biết đến chỗ tốt của nữ

nhân, thường xuyên ngủ với vài vị cô nương. Khương Hằng nghe xong, một

lòng cuối cùng thả xuống: nhi tử rốt cục gần nữ sắc!



Đương nhiên, phiên công lao này tất cả đều tính ở trên đầu Cố Vãn Tình.



Rồi sau đó hơn một tháng, Cố Vãn Tình mỗi ngày ăn ăn ngủ ngủ, đánh quyền

xem sách, rất nhàn nhã tự tại. Hạnh Hoa mỗi ngày mang nước canh nạp liệu cũng đều đưa đến trong phòng Cố Vãn Tình, nhưng đều bị Thúy Liên hắt

vào trong chậu hoa.



Thúy Liên cùng mẫu thân Tôn bà tử thì lặng lẽ hỏi thăm chuyện trong phủ lúc trước Cố Vãn Tình giao cho. Bà tử lắm

mồm, dễ dàng truyền lời nhất, mẹ con Thúy Liên tìm hiểu hơn một tháng,

liền thăm dò xong chuyện lui tới của người trong phủ, viết thành tập nộp cho Cố Vãn Tình.



Từ ngày Cố Vãn Tình phạt trượng Sắc Vi xong,

Tiền thị mới đầu còn lo sợ đoán rằng, chẳng lẽ chính tân đại tẩu vẫn là

một người lợi hại, mắt mình bị mờ, nghĩ rằng nàng là đứa nhu nhược?

Nhưng sau đó Cố Vãn Tình hoàn toàn buông tay mặc kệ, tựa hồ không có để ý chuyện trong phủ, mỗi ngày nhàn nhã tự tại, làm cho Tiền thị yên lòng,

thầm nghĩ: tưởng một con cọp mẹ, thì ra là hổ giấy bạo ngược chỉ biết

đánh nha hoàn hồi môn của mình thôi.



Vì thế liền đối với Cố Vãn Tình lại khinh thường không thèm nhìn.



Cố Vãn Tình không nóng nảy quản gia, nhưng là có một người gấp a!



Khương Hằng xem ra tiểu thê tử của mình là người cực thông minh, cổ tay lại

cao, nhưng nàng liền cứ thế không đề cập tới chuyện quản gia. Nghẹn hai

tháng, Khương Hằng rốt cục không nín được, chủ động hỏi đến việc này. Cố Vãn Tình lười biếng ngáp một cái, cười nói: “Quản gia như vậy xuất lực

không lấy lòng, thiếp mới mặc kệ. Huống hồ năng lực đệ muội như vậy,

thiếp lấy cái gì tranh qua nàng ấy đây?”



Khương Hằng bất đắc dĩ

nói: “Toàn bộ gia nghiệp này đều là của ta, không cho phu nhân của ta

quản, có thể để rơi vào trong tay người bên ngoài sao? Có cái gì tranh

chấp, dù sao nàng có phu quân nàng cho nàng chỗ dựa, chỉ để ý đoạt quyền là được.”



Ánh mắt Cố Vãn Tình sáng lên, muốn chính là những lời này của Khương Hằng!



Mắt Khương Hằng đầy bất đắc dĩ, nhất thời cảm thấy chính mình đường đường thái phó, bị cô gái nhỏ tính kế.