Mẹ Chồng Trọng Sinh Vs Nàng Dâu Xuyên Qua

Chương 28 : Nguyên Bảo tìm người

Ngày đăng: 11:00 18/04/20


Vào cửa ngày thứ ba là ngày lại mặt. Tuy rằng trong lòng Cố Vãn Tình cực kỳ hận Hậu Uyển Vân, nhưng cấp bậc lễ nghĩa cơ bản nhất nàng vẫn làm được, không cho ngoại nhân chê cười Khương gia, hậu lễ đã sớm chuẩn bị thỏa đáng. Trước khi đi còn cố ý kêu Khương Viêm Châu lại đây, cẩn thận dặn dò, nói hắn nhất định phải cho thê tử mặt mũi. Khương Viêm Châu lần lượt đáp ứng, mang theo Hậu Uyển Vân khởi hành đi An Quốc Hầu phủ. Làm mẹ chồng, Cố Vãn Tình còn tự mình đưa nhi tử con dâu đến cửa phủ, cấp mặt mũi cho con dâu.



Đưa nhi tử con dâu xuất môn, Cố Vãn Tình dựa vào cạnh cửa, xa xa nhìn cỗ kiệu Hậu Uyển Vân ngồi mà xuất thần: Hậu Uyển Vân nhất định không cam lòng liền bị kinh hách như vậy, cũng không biết nàng ta trở về một chuyến này, sẽ mang tới bao nhiêu rắc rối đến.



Cố Vãn Tình cười cười, chuyện trong phủ An Quốc Hầu, còn có ai có thể so với chính mình rõ ràng hơn chứ.



An Quốc Hầu cùng tiểu Hầu gia mấy ngày sau liền sẽ rời kinh, phân biệt hồi Nam Cương cùng Tây Bắc, một thời gian trước Trương di nương quản gia An Quốc Hầu phủ bị trừ bỏ, nay quản gia là di nương Lưu thị. Lưu di nương là người thông minh, đáng tiếc tính tình quá mức cao ngạo, khinh thường tranh sủng, năm đó Hậu Uyển Vân đối vị Lưu di nương này không mặn không nhạt, hai người vẫn chưa có giao tình thâm hậu gì, hơn nữa năm đó Hậu Uyển Vân quản gia, đối với Lưu di nương chứa nhiều cay nghiệt, nay Lưu di nương này lật người, hẳn sẽ không cho Hậu Uyển Vân sắc mặt hoà nhã. Phụ huynh ở xa, nước xa không cứu được lửa gần, quản gia Lưu di nương lại cùng Hậu Uyển Vân xưa nay bất hòa, cho nên tám phần núi dựa nhà mẹ đẻ này của Hậu Uyển Vân, cũng trông cậy vào không được bao nhiêu.



Nghĩ nghĩ cũng thế, vô luận Hậu Uyển Vân chỉnh ra rắc rồi gì đến, cũng tùy nàng ta, dù sao bất quá là binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn. Lúc này phía sau truyền đến giọng nói Bích La: “Phu nhân, lão gia thỉnh phu nhân đi thư phòng nói chuyện.”



Cố Vãn Tình hít sâu một hơi, chuyện này nên đến vẫn là chạy không thoát. Vừa đi vừa suy nghĩ, đi theo Bích La đi thư phòng một chuyến.



Khương Hằng vừa hạ triều trở về, triều phục còn chưa tới kịp cởi. Cố Vãn Tình đi vào hầu hạ hắn thay quần áo, Khương Hằng nhìn bộ dáng bận rộn của thê tử, nói: “Chuyện con dâu lại mặt đều thỏa đáng sao?”



Cố Vãn Tình gật gật đầu, nói: “Đều thỏa đáng, thiếp đã sớm sai người đi làm, sẽ không đánh mất thể diện.”



Khương Hằng gật đầu, thâm trầm nhìn Cố Vãn Tình liếc mắt một cái, nói: “Như thế thì tốt.”



Cố Vãn Tình bị hắn nhìn chột dạ, xoay người lấy ngọc bội Khương Hằng ngày thường hay đeo, cúi đầu mang vào cho hắn, hỏi: “Hôm qua chàng chưa vào triều… Thánh thượng, Thái Hậu có nói cái gì không?”



Khương Hằng mị hí mắt, nói: “Ngẫu nhiên một lần không đi, không sao hết, huống hồ là thân mình nàng khó chịu, Hoàng Thượng Thái Hậu là người thông tình đạt lý, sẽ không so đo.”



Cố Vãn Tình yên lặng gật đầu, cắn môi, nàng biết nếu không phải Khương Hằng ra tay, nhất định đã bị Thái Hậu hạ xuống thanh danh ác độc, cay nghiệt. Con dâu vào cửa tới nay, Cố Vãn Tình sở tác sở vi, Khương Hằng tuy rằng chưa bao giờ hỏi đến, nhưng hắn lại đều nhất nhất xem tại trong mắt. Khương Hằng dù chưa nói cái gì, nhưng là Cố Vãn Tình lại đột nhiên không yên: nếu là Khương Hằng cảm thấy chính mình là một độc phụ… tâm Cố Vãn Tình đột nhiên co rút một chút, ẩn ẩn đau đớn.



“Chuyện phong cáo mệnh, ta sẽ an bài người chuẩn bị, nàng không cần lo lắng.” Khương Hằng nhẹ nhàng cầm tay Cố Vãn Tình, nói: “Cẩn thận tĩnh dưỡng cho tốt. Chính là đến lúc đó phải vào cung, hướng Thái Hậu tạ ơn, lễ nghi cung đình phức tạp, ta sai người thỉnh một ma ma trong cung trở về, giảng giải cho nàng.”



Khương Hằng an bài cẩn thận như thế, làm trong lòng Cố Vãn Tình ấm áp. Tuy nói nàng từ nhỏ xuất nhập trong cung, đối lễ nghi trong cung phi thường rất quen thuộc, bất quá Khương Hằng cũng không biết được, còn thỉnh riêng một ma ma trở về dạy nàng. Phần tâm tư này, làm trong lòng Cố Vãn Tình ấm áp dào dạt.



Vợ chồng hai người lại tán gẫu việc nhà một phen, Khương Hằng cũng chưa từng nhắc tới chuyện có liên quan tới con dâu mấy ngày trước. Cuối cùng vẫn là Cố Vãn Tình chính mình trong lòng bất an, không nín được hỏi hắn, cảm thấy chính mình quá mức nghiêm khắc hay không, đối với con dâu đó phạt quá nặng?



Khương Hằng cười cười, cầm tay nàng, nói một câu: “Ta đã cưới nàng, đem hậu trạch này giao cho nàng, đó là tin nàng. Nàng làm như thế nào, tất nhiên là có đạo lý của nàng, ta không tin nàng là người cố tình gây sự, cay nghiệt. Ánh mắt nhìn người của Khương Hằng ta, còn không có kém cỏi như vậy.”



Khương Hằng nói một phen, nhưng lại làm lòng Cố Vãn Tình một trận chua xót, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống. Nàng cố nén nước mắt, cười đấm Khương Hằng một cái, nói: “Đó là tự nhiên, ánh mắt của đương kim thái phó, ai dám coi khinh!”



Khương Hằng ha ha cười, ôm eo thê tử, nhẹ nhàng hôn một cái lên trán của nàng.




Cố Vãn Tình sờ sờ đầu Nguyên Bảo, nói: “Muốn sờ cứ sờ đi.”



Nguyên Bảo thực không cam lòng miết miệng, Khương Huệ Như đi tới, nhìn Nguyên Bảo trong mắt đều là vui mừng, sợ hãi vươn tay ra, đầu tiên là nhẹ nhàng sờ soạng một chút tại trên lưng Nguyên Bảo, cười nói: “Ai nha, lông của nó thật là mềm mại, vuốt thật thoải mái.”



Tâm tình Cố Vãn Tình rất tốt, ha ha cười, cố ý chèn ép Nguyên Bảo nói: “Huệ Như nếu là thích da lông này, ngày nào đó làm cho con kiện áo choàng lông hồ ly nha?”



Nguyên Bảo khinh thường lắc lắc cái đuôi: tỷ mới luyến tiếc đem em làm thành áo choàng.



Khương Huệ Như cũng cho là thật, liên tục lắc đầu nói: “Đại bá mẫu trăm ngàn không cần, tiểu hồ ly này đáng yêu như vậy, Huệ Như rất thích nó, không muốn áo choàng lông hồ ly gì cả.” Dứt lời, lại thật cẩn thận nhẹ nhàng sờ sờ đầu Nguyên Bảo, trong tươi cười có chút cô đơn: “Huệ Như nghe nói đại tẩu nuôi tiểu hồ li, đây là của đại tẩu sao ạ?”



Cố Vãn Tình gật gật đầu nói: “Là của đại tẩu con, chẳng qua hôm nay lạc đường, vừa mới nãy đại bá mẫu nhặt được, lát nữa còn phải đưa trở về cho đại tẩu con.”



Khương Huệ Như “a” một tiếng rụt tay về, nhìn Nguyên Bảo, đều là lưu luyến. Cố Vãn Tình nhìn Khương Huệ Như, lòng có chút chua xót. Đứa nhỏ này thể nhược nhiều bệnh, rất ít xuất môn, lại bởi vì mẫu thân Tiền thị, cùng các đường huynh đệ tỷ muội cũng rất ít lui tới, trong ngày thường chỉ có mấy tiểu nha hoàn ở cùng con bé, cũng rất tịch mịch. Khương Huệ Như không giống mẫu thân Tiền thị của nàng, đứa nhỏ này tâm địa thuần hậu, tâm tư đơn thuần, rất được Cố Vãn Tình thích.



Cố Vãn Tình nhìn con bé thích Nguyên Bảo như vậy, nhân tiện nói: “Huệ Như, hồ ly này là của đại tẩu con, đại bá mẫu nghe nói đại tẩu con rất yêu thích, nhất định là sẽ không nhịn đau bỏ những thứ yêu thích. Hơn nữa bình thường hồ ly dã tính rất khó thuần dưỡng, đại bá mẫu sợ con nuôi sẽ làm con bị thương. Không bằng như vậy, đại bá mẫu sai người tìm con mèo nhỏ cho con, đại bá mẫu nghe nói Tây Vực tiến cống một loại mèo con, tên là mèo Ba Tư. Mèo con đó hai con mắt giống như lưu ly, nở rộ tia sáng kỳ dị, hơn nữa tính tình dịu ngoan. Con thấy thế nào?”



Tiền thị cùng đại công tử Khương Viêm Châu thường ngày liền không hợp nhau, Khương Huệ Như cũng biết, cho nên nàng muốn con hồ ly này, đại tẩu tuyệt đối sẽ không cho nàng. Vì thế Khương Huệ Như nhu thuận gật gật đầu, nói: “Cám ơn đại bá mẫu, có mèo con bầu bạn, Huệ Như sẽ không cô đơn.”



Cố Vãn Tình lại thở dài, đứa nhỏ này hiểu biết nhu thuận như vậy, chỉ tiếc nàng lại có nương như thế, ngày thường Cố Vãn Tình cho dù rất muốn thân cận cùng nàng, cũng phải cố kỵ Tiền thị.



Nói chuyện một lúc, Cố Vãn Tình nhìn ra Khương Huệ Như có bộ dáng tâm sự trùng điệp, liền chủ động hỏi: “Huệ Như, con có phải hay không có việc muốn nói cùng đại bá mẫu?”



Khương Huệ Như cắn môi, một bộ dáng muốn nói lại thôi. Cố Vãn Tình cũng không ép con bé, chính là ôn nhu nhìn con bé. Qua một hồi lâu Khương Huệ Như mới chậm rãi nói: “Đại bá mẫu, Huệ Như biết nữ nhi gia không nên nói việc này, nhưng Huệ Như thật sự là không có cách nào, chỉ có thể đến cầu đại bá mẫu. Huệ Như nghe nói nương muốn đem con gả cho nhân gia, nhưng là Huệ Như không muốn lập gia đình.”



Cố Vãn Tình vừa nghe, mày liền nhíu lại, nữ tử có thể nào không lấy chồng chứ? Huống hồ thường ngày Tiền thị rất thương yêu nàng, khẳng định là sẽ tìm hôn sự tốt nhất cho con bé. Hơn nữa, mẫu thân Khương Huệ Như còn sống, như thế nào cũng không tới phiên nàng – đại bá mẫu này đến làm chủ việc hôn nhân a.



“Huệ Như, con làm sao có thể nói ra không muốn lập gia đình như vậy?” Cố Vãn Tình nói : “Con nếu là chê vi nương của con tìm mối hôn sự không hài lòng, đại bá mẫu đi giúp con nói, con nhìn trúng công tử nhà ai, đều nói cho đại bá mẫu. Lấy dòng dõi Khương gia chúng ta, nhìn đi nhìn lại, quý công tử nhà ai trong kinh thành, Huệ Như chúng ta đều xứng.”



Khương Huệ Như cắn môi, hai mắt đẫm lệ trong suốt, lắc đầu nói: “Huệ Như cũng không có người trong lòng, Huệ Như chính là không muốn gả, muốn cả đời ở Khương gia.”



“Con đứa nhỏ này, quả thực hồ nháo…” Cố Vãn Tình vô lực ôm trán, xem ra là trong ngày thường Khương Hằng đem con bé sủng quá lợi hại, nhưng lại toát ra ý tưởng như vậy, “Chuyện này đại bá mẫu không làm chủ được, chờ đại bá trở về nói sau.”



Vừa nghe hai chữ “đại bá”, nước mắt Khương Huệ Như lập tức dũng mãnh trào ra, nàng mặc dù ốm yếu, nhưng chủ ý cũng rất kiên định, cắn răng nói: “Chính là đại bá nói, Huệ Như cũng không gả! Huệ Như ai cũng không lấy chồng, chết cũng không gả!”