Một Nhà Dưới Chân Núi

Chương 1 :

Ngày đăng: 02:49 22/04/20


Nghe nói rất nhiều

năm trước, có một địa nô (gần như kiểu nô lệ) sống dưới chân núi thượng

cổ, sau đó Địa Nô này cưới một cô gái câm, sinh hạ ba nhi tử. Ba nhi tử

này lại lấy vợ sinh con, tiếp tục sinh sôi, dần dần thành thôn. Thôn này bị người ngoài gọi là Vọng Tộc thôn. Hơn nghìn năm nay, người Vọng Tộc

vẫn cứ sống trong thôn như vậy, coi chừng chỗ đất cằn cỗi mà địa nô kia

lưu lại, coi chừng cung phụng thần miếu của Kiếm Linh và Địa Nô.



=== =========



Đây là một gian phòng dùng đá cùng cọc gỗ cỏ tranh dựng lên, trời mưa sẽ

dột. Nửa ngồi ở trước bếp lò nhóm lửa, nàng đang sắc thuốc cho phụ thân. Mặc dù biết phụ thân uống thuốc cũng không thể tốt lên được, nhưng dược này nàng vẫn muốn sắc.



Nhẫn Đông muội muội của Bán Hạ ngồi ở một bên thêu thùa, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ một chút.



"Tỷ, bên ngoài tuyết rơi rất lớn đấy."



Bán Hạ vừa đem củi khô bỏ vào bếp vừa nói: "Muội đi vào trong phòng nhìn một chút xem cha thế nào rồi?"



Nhẫn Đông nghe thế rời đi nhìn một chút, trở lại nói: "Tỷ, cha vẫn như vậy, vẫn đang ngủ, chưa tỉnh lại."



Bán Hạ cười khổ, tiếp tục nhóm lửa, lúc này nàng phát hiện không còn củi:

"Nhẫn Đông, đi ra ngoài sân giúp ta lấy chút củi đến đây đi."



Nhẫn Đông đặt tay đến trước bếp lò sưởi ấm, trong miệng không tình nguyện

nói: "Bên ngoài lạnh lắm, tỷ, chúng ta hình như hết củi rồi."



Bán Hạ suy nghĩ một chút thì nhớ ra, hôm qua củi không còn bao nhiêu, nhưng vì vội vàng mà quên mất, hơn nữa bây giờ trời đang có tuyết, đường núi

khó đi, làm sao có thể lên núi đốn củi?



Nhẫn Đông thấy thế, đề

nghị: "Ta đi nhà Mộc Dương xin một chút nha?" Mộc Dương là vị hôn phu

chưa cưới của Nhẫn Đông, từ nhỏ lớn lên với nhau.



Bán Hạ nghe lắc đầu một cái: "Không cần, còn chưa thành thân đâu, ba ngày năm bữa chạy

đến nhà người ta xin xỏ, không thể để cho người ta xem thường." Nói xong nàng đứng lên: "Mấy ngày trước đây ta đi qua thần miếu thì nhớ bên cạnh thần miếu có rất nhiều lá khô chất thành đống, hiện tại ta đi lấy một

chút , tạm thời thay củi đốt."



Nhẫn Đông suy nghĩ một chút ngày

hôm nay rất lạnh, nếu đi nhà Mộc Dương tất nhiên là mình phải tự đi,

liền nói: "Như vậy cũng tốt, vậy tỷ đi đi."



Bán Hạ vào nhà khoác

cái áo lông cừu dầy cộm nặng nề rách nát mà phụ thân cho, lại đi giày da hươu, lúc này mới ra ngoài phân phố cho Nhẫn Đông: "Nhẫn Đông, muội ở

nhà trông bếp, ta đi ra ngoài sẽ rất nhanh trở về."



Nhẫn Đông gật đầu: "Được, vậy tỷ mau đi đi."



Khi Bán Hạ cõng lên cái giỏ làm bằng trúc, nhấc rèm cửa dầy cộm nặng

nề lên đi ra khỏi nhà thì lúc này mới phát hiện ra ngay cả khi nàng đã mặc rất nhiều đồ nhưng vẫn không nhịn được rùng mình một cái.



Mùa đông năm nay, thực sự quá lạnh.
cưới người ngoài. Nhưng trăm ngàn năm, luôn có vài ngoại lệ.



Mẫu thân nam nhân này chính là một ví dụ.



Nghe những người già trong thôn nói, mẹ của hắn vốn là một đóa hoa trong

thôn, ai biết lại không muốn được tốt lành cố tình lại thích một người

đàn ông tới thôn hái thuốc, cùng đối phương tư thông có bầu. Nam nhân

này lại không phụ trách tới cùng, ném nàng ở chỗ này còn bản thân thì bỏ chạy.



Nữ nhân bụng lớn đáng thương này, mang theo căm hận với kẻ phụ tình, mang theo đau đớn vì phản bội tộc nhân, một đoạn dây thừng tự sát ở trước thần miếu. Cái chết của nàng mặc dù không đổi được tha thứ của tộc nhân, nhưng Tộc trưởng rốt cuộc vẫn đồng ý mai táng nàng theo

tộc quy tại núi Thượng Cổ.



Nghe nói, lúc nàng sắp xuống mồ, một

nam anh* cơ hồ bị ngạt thở đến tím đen từ thân thể của nàng chui ra,

người trong thôn đưa cứu sống nam anh này, nhưng không ai nguyện ý nuôi

hắn. Mọi người đặt cho hắn cái tên gọi là Vô Mạt, sau đó ném hắn vào

trong núi, mặc kệ tự sinh tự diệt.



(*) đứa bé vừa được sinh



Theo như lời của Tộc trưởng thì chính là giao cho bầy sói Núi Thượng Cổ quyết định đi!



Khi tất cả mọi người trong thôn đều cho rằng nam hài này căn bản không thể

nào sống sót thì hắn lại như kỳ tích còn sống. Nghe nói là một con sói

cái vừa mất con nhận nuôi hắn, cho hắn uống sữa sói.



Vô Mạt vừa

được ba bốn tuổi thì bị lang mẹ đuổi đi, hắn lúc đó không biết nói

chuyện, chỉ biết len lén núp ở bên cạnh thôn, dùng ánh mắt hiếu kỳ quan

sát người trong thôn.



Có một vài người tốt bụng, liền len lén đưa hắn một vài thứ ăn, dạy hắn vài chuyện mà con người nên làm, vì vậy Vô

Mạt nho nhỏ dần dần lớn lên. Nghe nói lúc mới hơi lớn hơn một chút, Vô

Mạt đã bắt đầu cùng người ngoại tộc tiếp xúc, dần dần học được nhiều

điều từ họ, cũng bắt đầu cùng người ngoại tộc làm trao đổi.



Bán

Hạ nghe nói, hiện giờ Vô Mạt sống ở trong rừng dưới chân núi bên ngoài

thôn, mỗi ngày lên núi săn thú hái thuốc, kiếm được cái gì thì lại trao

đổi với người đến tầm bảo, cũng sống khá thoải mái.



Lúc này Bán Hạ ngửa đầu nhìn Vô Mạt bỗng nhiên xuất hiện ở thần miếu, lòng đang khẩn trương cũng từ từ bình tĩnh lại.



Nàng đánh bạo chất vấn: "Đã trễ thế này, ngươi tại sao lại xuất hiện ở thần miếu?"



Thần miếu là thánh địa của tộc nhân, Vô Mạt cũng không phải người trong tộc, hắn vốn không nên tới nơi này.



Trên mặt Vô Mạt không có bất kỳ biểu tình gì, hắn dùng đôi mắt còn lạnh lùng hơn sói nhìn xuống tiểu cô nương trước mắt, từ trong môi khạc ra mấy từ không có chút tình cảm nào: "Đi ngang qua."



Nói xong lời này, hắn vòng qua Bán Hạ, đi tới chỗ của những ngoại tộc đến tầm bảo hái thuốc hay tụ tập.