My Devil! Don&#39t Go

Chương 148 : Bị đánh thuốc mê rồi!!!

Ngày đăng: 18:23 18/04/20


Ren đột nhiên hôn tôi, trái tim tôi rạo rực, cả người tôi nóng bức. Vì sao tôi lại thấy rạo rực lạ thường?



Vì cái cảm giác này quá thật. Tôi quả thật có cảm giác môi mình đang

chạm môi ai đó… một đôi môi rất mềm mại, rất ấm áp, có hơi ẩm ướt, và

rất quen thuộc.



Tôi không kiềm được cắn nhẹ môi người ta… nghe tiếng rên khe khẽ, tôi giật mình mở mắt.



– Em có phải là bình thường rất hay kiềm chế không? Sao trong mơ lại dữ dội như vậy?



Ren… mang trên mình một khuôn mặt rất… ba chấm hỏi tôi.



Tôi lúc này đang nằm rất ngay ngắn trên giường, đầu kê lên gối đường

hoàng, chăn cũng yên vị cao ngang ngực… nhớ không lầm hình như ban nãy

tôi đâu có nằm cái tư thế này?



Ren thì một tay chống lên giường cạnh đầu tôi, một tay hắn giữ đầu

giường, còn cả người hắn là đang tiến về phía tôi, khuôn mặt hắn đang

phóng hết cỡ. Nghe câu hỏi vừa rồi của Ren… tôi mới ngộ ra, hình như cả

Ren ngoài đời thực và cả Ren trong mơ đều hôn tôi… ở cùng một thời điểm… và hình như… tôi cắn phải môi Ren rồi!



Nhìn thấy môi hắn hơi sưng, trong lòng tôi thấy rất áy náy… nhưng mà tổng thể khuôn mặt Ren lúc này không có chút nào khó chịu, ngược lại hình như thấy rất thích thú nữa kia.



Hắn cười nhạt, ánh mắt để lộ vài phần gian tà, vài phần… nóng rực,

chân mày cũng giãn ra rất thoải mái, ngoài cánh môi hơi sưng đỏ thì gò

má hắn cũng có hơi hồng, nhưng rất ít rất ít, cứ như chỉ là ảo giác. Tôi lại cười cười:



– Em xin lỗi. Nhưng sao anh lại hôn em?



– Hôn để đánh thức em mà. Được rồi, dậy đi. Anh đã nấu bữa sáng rồi.

Mau lên để nguội. – hắn đưa bàn tay đang chống xuống giường khẽ xoa đầu

tôi rồi mới đứng dậy quay đi.



Nhìn Ren trong cái tạp dề, trong lòng tôi không khỏi thấy xúc động,

phải chi từ nay về sau… ngày nào tôi cũng có thể yên bình bên hắn như

lúc này.



Nhưng thực tế tất nhiên hoàn toàn khác với ước mơ… vì cuộc đời rất bất công, một cơn bão lại nhanh chóng kéo đến.







Thời gian trôi qua rất nhanh, ngày mai đã là sinh nhật tôi và Ren.

Hôm nay không khí trong tiền gia và cả hậu gia đều rất náo nhiệt… mặt ai cũng ít nhiều thể hiện ra sự vui vẻ.



Vừa sáng ngủ dậy, sau khi làm thủ tục buổi sáng, Ren đã vội vội vàng

vàng bỏ luôn cả bữa sáng mà chạy đi đâu mất với Ajita, nhưng trước khi

đi còn không quên dặn dò, hắn cứ luôn miệng bảo tôi phải ăn sáng cho đầy đủ, kẻo ảnh hưởng đến sức khỏe.



Tôi và Chito sau đó bị bỏ lại cô đơn ở nhà, cũng cùng đi mua quà cho
thể vì hắn mà hy sinh!



Bây giờ thì tôi đã hiểu tâm trạng của mẹ tôi khi năm ấy bà theo ba tôi. Thật sự là một cảm giác rất ngọt ngào và hạnh phúc!!



Chúng tôi vừa xuống đến tầng trệt của trung tâm thương mại thì cả

người tôi đột nhiên nặng trịch, hệt như chân tay không còn là của mình

nữa. Mí mắt tôi khép lại, mặc dù trong tâm trí tôi đang rất hoảng hốt

hét lớn “Cái gì thế này?! Mày làm cái gì vậy?? Mau mở mắt ra!! Tao phải

đi tìm Ren! Tao phải tìm để ủng hộ cho anh ấy!! Mày mau lên mở ra!!”



Sau đó bên tai tôi vang lên tiếng ù ù thật lớn, lớn đến mức những

tưởng sau này tôi sẽ điếc, cả miệng tôi cũng cứng đờ không thể hoạt

động. Người tôi mềm nhũn ra, cố gắng vịn vào Chito để đứng thẳng, nhưng

lúc này, qua tầm nhìn hạn hẹp của mình, tôi đã thấy Chito đã nằm dài

xuống đất ở phía trước.



Đó là hình ảnh cuối cùng tôi còn thấy được. Thôi rồi… xác định là chúng tôi đã bị đánh thuốc!



Sau đó, tôi chìm vào mê man…



Lời kể của Ren.



– Trước cuộc họp căng thẳng như vậy, cậu không có chút lo lắng nào?



Ajita tiến đến ngồi vào chiếc ghế cạnh tôi.



Trên băng ghế dài ở phòng chờ, tôi và anh ta, hai mắt đối hai mắt,

chỉ lặng lẽ như vậy. Anh ta có vẻ mất kiên nhẫn khi phải chờ đợi câu trả lời quá lâu, tôi mới nhún vai lên tiếng:



– Mặt tôi chỉ vô cảm vậy thôi. Thật ra trong lòng không ai thấy được.



– Thật thú vị. Cậu đúng là rất thú vị. – Ajita cười nhạt quăng lon

cafe vào tay tôi, rồi ngã người ra sau, vẻ mặt rất thư giãn nhâm nhi ly

cafe trên tay.



– Anh đang bắt đầu nói chuyện như những cụ già. – tôi mở nắp lon, cười nhạt.



– Cậu đang bắt đầu nói chuyện như những nhà văn già. – anh ta hớp một ngụm rồi nhắm mắt nói, trên môi vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt khó đoán.



– Đây là cách anh an ủi động viên người khác à? Tôi thấy tội nghiệp

cho Chito. – tôi mỉa mai. (ở một quán café nào đó, cô nàng kia hắt xì

một tiếng rõ to!)



– Đồ con nít! Đừng có đem người khác vào! – ánh mắt kia đảo qua tôi

một cái rồi hướng về chiếc đồng hồ treo tường – Đến giờ rồi, đi thôi.



(Còn tiếp)