My Devil! Don't Go
Chương 150 : Thử thách của yuki
Ngày đăng: 18:23 18/04/20
Lời kể của Yuki.
Aa… đầu đau quá! Có chuyện gì đã xảy ra.
Tôi dần dần mở mắt ra, khung cảnh xung quanh khiến tôi khá ngạc
nhiên, mà tình trạng của tôi lúc bây giờ cũng khiến tôi thấy rất giật
mình.
Tôi đang ở trong một nhà xưởng bỏ hoang chăng, tôi đoán vậy? Xung
quanh khá tối, ánh sáng duy nhất chính là từ thứ đèn lập lòe trên đầu,
bóng đèn dây tóc sáng mờ mờ. Ngoài đó ra, bóng tối xung quanh gần như
trải dài bất tận. Dường như nhà xưởng này rất lớn, trên những bức tường
xa xa, một vài ánh sáng li tí bẻ nhỏ chui từ bên ngoài vào, lọt qua
những khe hở nhỏ xíu.
Tôi cảm thấy toàn thân tê tái. Bình tĩnh lại mới phát hiện mình đang
ngồi yên trên một chiếc ghế sofa đặt trơ trọi ở giữa, dây trói thật
chặt, buột tôi vào chiếc ghế, tôi tự nhiên trở thành một con sâu uốn éo
vì không thoát ra được.
– Ai vậy?! Thả tôi ra!! Đồ điên! Tôi không đẹp không giàu! Bắt tôi
làm gì?! – tôi không thương tiếc giọng nói của mình, cũng chẳng có thèm
giữ hình tượng gì gì đó mà hét lớn, hét đến độ bản thân mình còn có thể
nghe thấy tiếng vang vọng lại.
Tôi thở dài, định thi triển phép thuật thì lại phát hiện ra mình
không có làm được… ơ ơ… cái quái gì? Tình trạng này là hậu cướp phép
thuật á?! (ý chị ý là hậu quả còn sót lại sau lần bị cướp phép ợ =])
Đồ điên! Tôi tự chửi bản thân mình, bình tĩnh một chút xem nào. Lần
trước Ren có nói với tôi, những nơi mình không thi triển được phép
thuật, chứng tỏ là nơi đó có một màng phép nào đó có tác dụng ngăn cản
sử dụng phép thuật. Loại màng này thường không rộng lắm, không to lắm,
hoành tráng lắm cũng chỉ được khoảng một căn phòng nhỏ. Bởi loại phép
này rất khó dùng. Nó tựa tựa phép thuật cấm vậy.
Nên đúc kết lại hai câu. Một là, chỉ cần tôi có thể rời xa chỗ này
một chút, đã có thể thi triển được phép thuật, sau đó có thể chạy thoát
thân. Nhưng hai là… tôi đang phải đối đầu với một pháp sư, hơn nữa, nếu
tệ hơn thì đây chính là một DW. Nhắc đến DW…
Ơ khoan… Chito đâu rồi?
– Chito!! Chito! – tôi gào khản cổ, gào đến mức lưỡi tôi muốn thụt
luôn vào trong, thì có một giọng nói vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi, cả tiếng hét kinh thiên động địa kia nữa.
mới đáp lời.
– Có.
– Vậy cô nghĩ xem, có phải người đó rất thích cô không? – tôi lại
tiếp tục hỏi, lần này không hề suy nghĩ, cô ta gật đầu chắc nịch.
– Có.
– Vậy có phải bây giờ, cô nên quay tình cảm của mình về phía người đó?
– Người đó là ba tao.
– …
Tôi nuốt nước bọt cái ực. Hình như cuộc nói chuyện này ngày càng lệch hướng rồi. Tôi lại thở dài, tiếp tục nói:
– Vậy…
– Mày đang đánh trống lãng hay cố kéo dài thời gian chờ người đến
cứu? – Izumo lạnh lùng cắt ngang. Từ đâu xuất hiện một cái ghế đối diện
cái ghế của tôi. Izumo thản nhiên ngồi xuống đối diện tôi, cùng tôi ‘hàn thuyên’.
– Không hề, tôi nói cho cô nghe, không phải tôi đang muốn đánh trống
lãng tìm đường thoát thân. Tôi nói thật nhé, bây giờ dù cô có giết tôi
đi nữa, tôi cũng không buông tay anh ấy đâu. Tôi biết cô yêu Ren, vì tôi cũng yêu anh ấy, tình yêu đó rất khó chấm dứt đúng chứ? Tôi thật ra cũng không muốn thấy cô vì
tình yêu này mà đau khổ như vậy, nên mới tìm cách giúp đỡ cô thôi mà.
– Bây giờ mày đang tỏ vẻ cao thượng sao?? Tao chỉ thấy mày đang khinh bỉ và coi thường tao thôi. – cô ta gắt lên đau đớn, khuôn mặt xinh đẹp
thoáng chốc trở nên khó coi.
Dù cô ta đang rất tức giận, nhưng tôi không hiểu sao lại có cảm giác
như những lời tôi nói từ nãy đến giờ có một phần nào đó đã cảm hóa được
trái tim Izumo. Tôi chắc mẩm cô ta sẽ không dám làm hại gì đến mình.
Đột nhiên tôi từ ghét chuyển sang thương hại Izumo. Cô ta quả thật
rất đáng thương. Yêu một người vốn là điều tốt, nhưng yêu một người
không yêu mình… lại mang đến đau đớn tột cùng.
– Cô bình tĩnh một chút có được không?? Tôi không phải có ý đó đâu mà.
– Tôi thật sự không biết mình nên làm gì? – cô ta dịu giọng… ồ… đã đổi cách xưng hô rồi!
(Còn tiếp)