Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 20 : Thần kiếm kỹ!?

Ngày đăng: 02:56 20/04/20


Lúc Lăng Tiêu tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường mềm mại, chăn đắp trên người vẫn còn lưu lại một làn hương dịu nhẹ, nhìn căn phòng đơn giản mà sạch sẽ.



Thân mình vừa nhúc nhích đã cảm thấy mỏi nhừ nhưng tình hình bị thương đã khá hơn rất nhiều, Lăng Tiêu thầm cười khổ, vừa đi đến thế giới này chưa được bao lâu đã hai lần chịu nội thương, hắn lập tức nhớ đến lão già tên là Hải Thiên, trong lòng thầm phát ra lời thề: "không báo thù này thề không làm người!"



Lăng Tiêu lại hồi tưởng lại trận chiến hôm nay, nói tóm lại bản thân cũng thật quá sơ suất rồi!



Đầu tiên Lăng Tiêu muốn bảo tồn thực lực. Kiếm kỹ của mình không giống với kiếm kỹ trên đại lục Thương Lan này là một chuyện lớn, nếu để kẻ hữu tâm để ý thì với thực lực Lăng Tiêu bây giờ còn rất khó để chống lại người ta. Uy lực của Ma Kiếm Sĩ, xem như Lăng Tiêu đã được lãnh giáo rồi!



Hiện tại đừng nói là Ma Kiếm Sĩ, cho dù là Đại Kiếm Sư, Lăng Tiêu cũng chưa phải là đối thủ, lúc đó đúng là như cá nằm trên thớt rồi, cảnh này cũng không phải là điều hắn muốn thấy.



Hơn nữa, Lăng Tiêu hiểu biết rất ít đối với vũ khí phụ ma của thế giới này. Trong trí nhớ, vũ khí phụ ma cũng chỉ là một khái niệm mờ mịt mà thôi, ví dụ như phụ ma kiếm bậc hai của phụ thân Lăng Thiên Khiếu, trong ấn tượng của Lăng Tiêu, phụ thân vẫn xem nó như là bảo bối cần được nâng niu che chở, thậm chí hắn cũng mới chỉ thấy được có vài lần, đừng nói là đưa ra mà chơi đùa.



Thời điểm cùng Ô Lan Thác đối chiến, cảm giác được phụ ma kiếm bậc hai cũng chỉ như thế mà thôi, kiếm khí cũng không thể rời thân kiếm, chẳng qua nếu đối chiến lâu thì hơi sắc bén hơn một chút. Dựa vào các kiếm kỹ cùng công pháp mà hắn biết, muốn đánh bại Ô Lan Thác thì chỉ cần một chiêu là đủ.



Bên trong Thục Sơn kiếm pháp có một môn kiếm pháp rất có lai lịch thuộc ngoại môn cấp thấp, không cần linh lực cao thâm phối hợp, toàn bộ chỉ dựa vào kỹ xảo để đối địch, được xưng là phá hết võ học thiên hạ, đề cao tốc độ…. Tốc độ phán đoán cùng tốc độ ra tay.



Trong nháy mắt địch nhân ra tay, phát hiện sơ hở của đối phương, sau đó nhân lúc đối phương chưa kịp biến chiêu dùng tốc độ chế địch!



Tục truyền kiếm pháp này do một người ở thế tục giới gọi là Độc Cô Cầu Bại sáng tạo. Độc Cô Cầu Bại tung hoành cả giang hồ trong thế tục hơn ba mươi năm, giết khắp cửu châu, bại hết anh hùng, thiên hạ không ai kháng nổi, sau đó ẩn cư thâm cốc lấy chim chóc làm bạn. Hơn năm mươi tuổi, ông ta bỗng nhiên ngộ ra vô kiếm chi đạo, có thể bạch nhật phi thăng, trở thành một hiện tượng hiếm hoi trong tu chân giới.



Vào tu chân giới, Độc Cô Cầu Bại bái nhập làm môn hạ Thục Sơn, trở thành một ngoại môn đệ tử tầm thường vì rằng người thế tục ở tu chân giới dù hiếm nhưng không hẳn là không có, vả lại nếu so trụ cột thì bọn họ kém rất xa người tu luyện ở Thục Sơn từ nhỏ. Truyện Tiên Hiệp



Nhưng Độc Cô Cầu Bại này lại là một ngoại lệ, sau khi Trúc Cơ chỉ cần gần bảy trăm năm mươi năm liền phi thăng, tiến vào Tiên giới, trở thành chuyện lạ làm chấn động cả tu chân giới suốt mấy trăm năm.



Thời đó linh khí tại tu chân giới đã không còn quá nồng đậm, vậy mà người này lại có thể trong thời gian ngắn như vậy mà đắc đạo phi thăng, quả thực đã không thể dùng hai chữ thiên tài để hình dung, nếu không Lăng Tiêu chẳng phải là vô dụng trong vô dụng sao?



Sự thật không như vậy, đã có thể vào nội môn của môn phái trên tu chân giới, không kể là ngộ tính hay căn cốt đều là một trong hàng vạn! Cho nên chỉ có thể nói Độc Cô Cầu Bại là tên biến thái, không thể dùng tiêu chuẩn thường nhân mà đánh giá được!
- Giáo sư, ngài làm sao mà biết thế?



- Cậu…

Thượng Quan Vũ Đồng tức giận nắm tai Lăng Tiêu:

- Ta với tỷ tỷ của cậu là tỷ muội, tự nhiên cũng là tỷ tỷ của cậu. Tiểu quỷ nhà cậu quả là nhỏ nhen, không thấy thế là không nên sao? Giáo sư sao có thể hại cậu được?



Lăng Tiêu cảm nhận sự mềm mại từ vành tai mình truyền tới. Thực tế là Thượng Quan Vũ Đồng chỉ làm bộ làm dáng véo tai hắn mà thôi, trong lòng hắn cảm thấy ấm áp, nghĩ quả thực từ khi biết nàng, nữ nhân yêu tinh này chưa từng đối xử dịu dàng như vậy với ai ngoài mình, quả thực vẫn rất tốt đối với mình.



Lăng Tiêu than nhẹ một tiếng nói:

- Thần cấp.



- A…

Thượng Quan Vũ Đồng giật mình hô lên, bất giác buông tai Lăng Tiêu ra, ngây ra như phỗng nhìn Lăng Tiêu:

- Thần... Thần cấp?



- Ta cũng không biết.

Lăng Tiêu nhếch miệng, trong mắt tràn ngập ý cười nhìn Thượng Quan Vũ Đồng.



- Cậu dám đùa cợt ta!

Thượng Quan Vũ Đồng đang muốn nổi giận.



Lăng Tiêu vẻ mặt bất đắc dĩ nói:

- Kỳ thật, ta cũng không biết.