Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 29 : Sát

Ngày đăng: 02:56 20/04/20


Do Thanh Thủy trấn không lớn, nên khách sạn cũng không nhiều lắm, do đó Lăng Tiêu quyết định trực tiếp rời đi, tiến về phía trước.



Hắn cũng không nghĩ sẽ gặp lại đám người Vương Siêu, nếu như để cho bọn họ biết mình không rời đi, nhất định sẽ yêu cầu mình quay lại mạo hiểm đoàn.



Cho dù bây giờ không có Ngô Lương, Lăng Tiêu cũng sẽ không đáp ứng gia nhập bọn họ!



Vũ giả tại Thương Lan đại lục có kiêu ngạo của vũ giả, đồng dạng, Lăng Tiêu cũng có kiêu ngạo của người tu chân!



Lúc trước gia nhập mạo hiểm đoàn, cũng bất quá chỉ là quyền nghi chi kế, đầu tiên là do Lăng Tiêu đối với thế giới này còn rất xa lạ. Hắn hy vọng có thể học được tri thức từ người khác, mà mạo hiểm giả, chính là lựa chọn tốt nhất. Tiếp theo, Lăng Tiêu đối với thực lực của mình rất rõ ràng, mặc dù bản lĩnh mạo hiểm hắn không thiếu, nhưng cũng không thể cam đoan sẽ không có nguy hiểm, chung quy nhiều người cũng có thể chiếu cố lẫn nhau.



Nhưng lại không nghĩ tới, mình lại khiến người khác liên lụy, làm cho người ta kỳ thị. Nguyên bổn, cho dù không có Ngô Lương làm khó dễ, Lăng Tiêu cũng đã có ý khi tới chân Phạm Đế Á tuyết sơn sẽ tách khỏi mọi người. Bởi vì Lăng Tiêu hiểu rõ, trừ Ngô Lương công khai phản đối hắn gia nhập ra, những người khác mặc dù đối với hắn có hảo ý, nhưng đồng dạng cho rằng, với thực lực của hắn, gia nhập đội ngũ cũng sẽ kéo chân cả đội mà thôi.



Nếu đã là như vậy, ta tại sao lại cố tình quấn lấy các ngươi không tha chứ?



Nói tới cuộc sống mạo hiểm, Lăng Tiêu cũng không hề cảm thấy sợ hãi.



Năm đó bái nhập môn hạ Thục Sơn phái, khi đạt tới đỉnh phong Luyện Khí Kỳ, Lăng Tiêu từng một mình đi tìm dược liệu bào chế Trúc Cơ đan, cũng đã từng gặp phải ma thú có thực lực kinh khủng của tu chân giới. Nếu đem ra so sánh, khẳng định thực lực ma thú có thể vượt qua tu vi của Đại Kiếm Sĩ, vậy mà Lăng Tiêu vẫn có thể dựa vào trí tuệ mà trốn thoát được.



Rất nhiều lúc trong cuộc sống mạo hiểm, trí tuệ cùng kinh nghiệm thậm chí so với thực lực lại trọng yếu hơn rất nhiều, kỳ thật ai ai cũng biết nói điều đó, nhưng cũng sẽ rất dễ dàng quên đi. Cũng sẽ không có người cho rằng, một thiếu niên 14,15 tuổi như Lăng Tiêu, lại có thể có được trí tuệ cùng kinh nghiệm về cuộc sống mạo hiểm.



"Ê, chúng ta đi gấp như vậy làm gì?" Nữ hắc y Diệp Vi Ny có chút bất mãn Lăng Tiêu độc đoán, ngồi ở trong xe lớn tiếng kháng nghị.




Lăng Tiêu cũng không màng đến nàng, đi tới cạnh một chiếc xe ngựa của quý tộc, tên xa phu đã bị hù dọa đến choáng váng, ngơ ngác đứng ở đó, chân run rẩy, phỏng chừng chỉ cần chạm nhẹ một cái hắn sẽ ngã xụi lơ trên mặt đất.



Bên trong chiếc xe hai ngựa xa hoa, truyền đến thanh âm hết sức sợ hãi của một nam nhân, đến răng cũng run rẩy đập vào nhau, van xin:"Đại… đại gia! Đừng … đừng… đừng… đừng giết… giết… giết ta… ta."



"Xuống xe!" Sắc mặt Lăng Tiêu không chút biểu tình, lạnh lùng nói.



"Hảo… hảo. Chúng ta xuống… chúng ta xuống xe, ta nơi này có một ngàn mai kim tệ, đều… đều là của ngài rồi đại gia!" Bên trong, nam nhân run cầm cập mở cửa xe, mang theo một người phụ nữ đang run rẩy, thoạt nhìn như là quý tộc mang theo tiểu thiếp xuất hành, phụ nữ kia tóc tai rối loạn, hai gò má đỏ bừng, thấy Lăng Tiêu nàng bị hù dọa đến chết khiếp. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn



"Các ngươi dùng chiếc xe kia!" Tay Lăng Tiêu chỉ về phía chiếc xe của mình, sau đó hướng về Diệp Vi Ny nói: "Lên xe!"



Lúc Diệp Vi Ny vừa leo lên xe liền kêu lên một tiếng khó chịu, thân mình nhoáng lên một cái, nhưng nhịn lại cố không phát ra âm thanh. Sau đó lại thổi ra một hơi, phút chốt khuôn mặt trở nên đỏ bừng. Bên trong chiếc xe ngựa cực kỳ xa hoa, nhưng lại là một mãnh hỗn loạn không chịu nổi, trong không khí lại tràn ngập một cổ mùi khai của nước tiểu, hiển nhiên không biết người nào bị hù dọa đến bịm ra quần, hơn nữa trước đó càng là không làm chuyện gì tốt.



Lăng Tiêu nhíu mày, thúc dục: "Nhanh lên một chút!"



Diệp Vi Ny cắn răng nhắm mắt lại đi vào, sau đó nắm tấm thảm lót sàn lên, ném ra ngoài cửa, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.



Lăng Tiêu chẳng quan tâm nàng làm cái gì, cũng không nhìn đám người quý tộc bị hù dọa bỏ đến chết khiếp kia. Còn có ba, bốn chiếc xe ngựa, Lăng Tiêu cũng không để ý đến, càng không có hứng thú giết bọn họ diệt khẩu. Đè thấp vành nón, leo lên chiếc xe ngựa quý tộc, run lên dây cương, Lăng Tiêu khẽ quát một tiếng, hai con ngựa tinh thần chấn hưng hí dài một tiếng, vung lên bốn vó hướng phía trước vọt đi.