Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 36 : Tâm cảnh

Ngày đăng: 02:56 20/04/20


- Ừ!



Trong miệng Lăng Tiêu thở ra một ngụm bạch khí, dừng thân lại quay đầu nhìn cánh rừng ngút ngàn ở dưới chân mình. Mọi cảnh vật xa xa đều nhập hết vào đáy mắt. Gió lạnh gào thét ngăn cách cái nóng hầm hập ở phía dưới và rét lạnh ở nơi này thành hai thế giới:

- Ngồi xuống nghỉ một lát.



Diệp Vi Ny đã sớm mệt không chịu được, miệng há to thở hổn hển, đặt mông ngồi bệt trên tấm da của Thiểm Điện Cuồng Báo không có chút hình tượng nào, nhưng từ đó lại truyền đến một luồng hơi ấm áp êm dịu, Diệp Vi Ny khen:

- Thật đúng là thứ tốt, trước kia cao nhất chỉ thấy qua da của Ma thú bậc hai, bậc bốn này sợ là trị giá không ít tiền!



Lăng Tiêu quen với cái nết tham tiền của Diệp Vi Ny, cười nói:

- Vậy sau này trở về sẽ tặng cho cô là được rồi!



- Thật sao?

Diệp Vi Ny chớp chớp mắt trông thật mê người, cười tủm tỉm nhìn Lăng Tiêu:

- Chỉ cho ta một tấm da Ma thú bậc bốn, không phải hơi quá ít hay sao?



Lăng Tiêu nhìn cảnh vật xa xa, nói:

- Cô có thể giúp ta đến đến được nơi đây, ta sao lại bạc đãi cô? Bản Địa cấp kiếm kỹ kia bị ta tiện tay tặng cho người ta rồi.

Nói xong không đợi Diệp Vi Ny tức giận, Lăng Tiêu cười nói:

- Lý do tặng cho người ta là vì bản kiếm kỹ kia căn bản là không đáng ở trong mắt của ta, cô hiểu ý của ta chứ?



Cơn tức của Diệp Vi Ny mới vừa dâng lên liền biến mất không còn, ngạc nhiên mừng rỡ nhìn Lăng Tiêu:

- Hiểu rõ, ta hiểu rõ, anh nói là trong tay anh còn có kiếm kỹ tốt hơn đúng không?



Lăng Tiêu cười gật gật đầu:

- Yên tâm đi, đã nói tặng cho cô Thiên cấp kiếm kỹ, thì sẽ đưa cho cô!



Diệp Vi Ny ngẩn người có chút ngây ngốc hỏi:

- Vì sao... anh lại đối xử tốt với ta như vậy?



- Ách, có lẽ... ta xem cô là bằng hữu đi!

Lăng Tiêu hơi co giật khóe miệng, có chút không xác định nói ra.


Diệp Vi Ny thở phì phì đứng lên chỉ vào Lăng Tiêu:

- Lăng Tiêu, anh có cảm thấy anh thực quá đáng hay không đây, thực không biết nhường cho ta chút nào. Anh phải giữ phong độ quý tộc của mình chứ, nói thẳng ra chuyện cay nghiệt như vậy để làm chi!



- Ha Ha!

Lăng Tiêu vui vẻ cười rộ lên, mỗi ngày không có việc gì, chọc ghẹo Diệp Vi Ny là chuyện hắn vui vẻ nhất.



Bởi vì như vậy mới có thể duy trì tốt được tâm tình của mình trong hoàn cảnh lúc nào cũng buồn tẻ nhàm chán này.



Từ khi đi vào thế giới này đến nay, Lăng Tiêu từng có cảm giác bị mê hoặc và phân vân: cuộc đời này của mình đến tột cùng phải làm cái gì.



Hay là chuyên tâm tu luyện? Cho dù là tu luyện thành tiên thì có thể làm gì? Còn không phải là một người lẻ loi cô độc sao? Còn không tu luyện, bản thân mình còn có năng lực làm cái gì? Cho đến lúc hắn cảm nhận được mối quan tâm chân thành tha thiết của những người gần gũi đối với hắn, và cảm nhận ánh mắt lạnh lùng chế giễu và căm hận của những kẻ chán ghét. Lúc đó Lăng Tiêu mới sáng tỏ thông suốt: ta chỉ cần sống cho thật tốt! Để cho tất cả người quan tâm đến ta tự hào vì ta! Bảo vệ các thứ xứng đáng bảo vệ của bản thân mình, mới thật sự là không uổng sống trên đời này!



Khiến Lăng Tiêu vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ chính là từ khi bản thân mình có loại tâm tính này, tâm đ*o của hắn không ngờ từ từ củng cố vững chắc hẳn lên!



Tuy rằng kinh mạch còn chưa đả thông nhưng Lăng Tiêu tin tưởng rằng: chỉ cần trúc cơ thành công sẽ khôi phục đến Kim Đan kỳ của trước đây, thậm chí không cần bao nhiêu năm thời gian! Bởi vì Lăng Tiêu... đã không cần phải chuyên đi tu luyện tâm cảnh nữa! Trước đây suốt ngày nhập định, tâm cảnh đã tăng lên tới mức cực hạn đến nỗi còn chậm hơn so với tăng cao thực lực.



Cho nên mọi sự trên thế gian, là phúc hay là họa thật đúng là không giải thích đến nơi đến chốn được.



- Vậy anh nói, chờ đến khi chúng ta xuống núi nếu gặp phải bọn lính đánh thuê này, phải làm sao bây giờ đây?

Diệp Vi Ny đúng là vẫn còn có chút lo lắng buồn bã nói.



- Đánh thắng được thì đánh, đánh không lại thì bỏ chạy, ta bỗng nhiên phát hiện cô rất ngu ngốc!

Lăng Tiêu nói xong trực tiếp nhảy dựng lên, chạy thẳng lên núi.



Diệp Vi Ny ở phía sau cuồng nộ la lên:

- Lăng Tiêu, ta muốn giết ngươi!

Chạy vài bước, lại không kìm được tính tham quay lại nhặt tấm da Thiểm Điện Cuồng Báo kia lên, trong lòng nghĩ: "Tinh hạch bị hắn chiếm lấy, tấm da này đúng là của ta!"



- Lăng Tiêu, chờ ta một chút!