Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 39 : Gần trong gang tấc!

Ngày đăng: 02:56 20/04/20


Hai cơn gió lốc lần lượt ngưng tụ theo hai cánh của Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng, đột nhiên cuồn cuộn quét xuống Bạch Ngọc Xích Mục Mãng. Hai chân của Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng thò ra móng vuốt sắc bén chụp tới hai mắt đỏ tươi của đối phương!



Thân thể mạnh mẽ thật lớn của Bạch Ngọc Xích Mục Mãng chợt co rụt lại, dường như là dốc hết sức lấy hơi: Một viên cầu to lớn trong suốt từ trong miệng phun ra, vừa gặp không khí tức thì nổ bùng lên hóa thành vô số đao băng sắc nhọn, dưới ánh mặt trời phát ra từng tia hào quang chói mắt, đón nhận công kích của Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng.



Hai cơn gió lốc quét qua ngọn núi, vô số tảng đá lớn bị cuốn lên, như trời long đất lở ập về hướng Bạch Ngọc Xích Mục Mãng!



Hai bên chỉ mới đòn đầu tiên đã phát ra công kích với tính hủy diệt. Bạch Ngọc Xích Mục Mãng bị vô số tảng đá lớn đập vào thân mình, không ngừng phát ra tiếng rít đau đớn phẫn nộ. Thân thể bóng loáng như ngọc rất nhanh trở nên dơ bẩn, lớp vảy cũng bị đánh tróc ra rất nhiều, có nhiều chỗ lộ ra miệng vết thương máu thịt lẫn lộn.



Còn Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng cũng không thể hoàn toàn né tránh được những tia đao băng ùn ùn mãnh liệt kia, lông vũ trên mình nó như bị nổ tung rơi rụng rất nhiều, ở trên không trung bay theo chiều gió là đà rơi xuống, trên thân thể cũng tăng thêm vô số miệng vết thương li ti.



Nhưng trên thực tế, bất kể là Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng hay là Bạch Ngọc Xích Mục Mãng, đều hoàn toàn không bị thương nặng.



Hai chân đầy móng vuốt của Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng chụp xuống đầu đối phương, kéo lên một chùm mưa máu, mà Bạch Ngọc Xích Mục Mãng cũng không chịu yếu thế chút nào vung vẩy cái đuôi linh hoạt, hung hãn quất vào thân thể của Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng.



Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng phát ra một tiếng gào thét phẫn nộ, bị quất bay xa hàng trăm thước, liên tiếp quay cuồng trên không trung!



Chưa bên nào may mắn chiếm tiện nghi, cũng không bên nào dễ chịu hơn kẻ khác.
Còn nữa chính là trên mặt hàn băng vạn năm rất trơn trượt, người đi lên đó nhất định là đứng không vững, điều này đối một võ giả mà nói dường như hơi buồn cười, nhưng cây Tử Lam Chu Quả kia... luôn mọc ở bên cạnh vách núi... cách vách núi chỉ khoảng năm sáu bước, phía dưới chính là vách đá cao hàng trăm thước! Một chút bất cẩn trượt chân té xuống, nếu không biết bay, ai ngã xuống đều không có cách nào may mắn thoát chết.



Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu vì sao trước đây Bạch Ngọc Xích Mục Mãng không dám tùy tiện đi qua, mà lại lựa chọn lén lút đến gần. Cho dù nó cũng là Ma thú bậc năm, có thể chống lại cái giá lạnh của hàn băng vạn năm, nhưng lại không chịu đựng nổi rơi xuống từ độ cao trên không hàng trăm thước.



Khi đó tuyệt đối sẽ trực tiếp trở thành một đống thịt nát vụn.



Lăng Tiêu nắm lấy một đầu dây thừng cuộn vòng trên vai phóng nhẹ trên mặt đất, sợi dây thừng này dài ước chừng hơn một trăm thước, khoảng cách còn xa mới đủ từ đỉnh núi đến mặt đất.



Làm sao bây giờ?



Lăng Tiêu nheo mắt chăm chú nhìn, trên vách núi phía sau của Tử Lam Chu Quả kia có một khối đá nhọn gồ lên. Hắn cầm dây thừng trong tay thắt một cái nút thòng lọng.



Bỗng nhiên, hắn cảm giác được không khí chung quanh có điều khác lạ, ngẩng đầu lên vừa lúc nhìn thấy: hai con ma thú vốn đang đánh nhau mịt mù trời đất, không ngờ lại ngừng công kích nhau, đều hướng ánh mắt lạnh lẽo tới chỗ ẩn núp của Lăng Tiêu.



Trong lòng Lăng Tiêu chợt phát lạnh, nguy rồi, bị phát hiện rồi!