Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 754 : Cái chết của Diệp Thiên và Vạn Nhân Địch

Ngày đăng: 03:07 20/04/20




Hắn là không ngờ rằng hai người cùng cảnh giới nhưng hắn vẫn thua trên tay Lăng Tiêu, cũng đã quyết định rằng hắn vĩnh viễn không có khả năng chiến thắng Lăng Tiêu!



Lăng Tiêu nếu muốn giết hắn thì chỉ đơn giản như nhấc tay mà thôi!

- Ta không cam lòng!



Diệp Thiên ngửa đầu rống:

- Thanh Hà! Ngươi có nghe thấy không? Ta không cam lòng! Ngươi nếu ra tay ta nguyện đem linh hồn hiến dâng cho ngươi, suốt đời là người hầu của ngươi! Thanh Hà...giúp ta...giết hắn!



Diệp Thiên gầm thét, chấn động của không gian. Pháp tắc nhất thời trở nên hỗn loạn, thậm chí tùy thời có thể sụp đổ. Nhưng ngoài không gian ngoài tiếng thét gào của hắn cũng không còn chút biến hóa gì nữa.



Diệp Thiên rốt cục ý thức được, hôm nay trừ việc tử chiến ra thì không còn bất cứ biện pháp nào có thể thoát khỏi tay người thanh niên trước mắt.

Nhìn vào Đại Nhật Kim Cương Ấn bị Lăng Tiêu nắm trong tay, nhìn vẻ mặt khinh thường nồng đậm trong mắt Lăng Tiêu, nỗi đau đớn như dao cắt xuất hiện trong tim Diệp Thiên.



- Được, Lăng Tiêu, vậy thì...cùng chết đi!



Đôi mắt Diệp Thiên đỏ hồng, trên người bộc ra khí thế khổng lồ kinh thiên. Khí thế này không ngừng tràn ra, mở rộng dần. Sắc mặt hắn đỏ lên, mang theo nụ cười quỷ dị:



- Lăng Tiêu, ha ha, cho dù ngươi có sức mạnh như chí cao thần...ngươi cũng....Á....

Diệp Thiên còn chưa nói hết câu thì đã nhìn thấy một bàn tay nắm chặt lấy cổ hắn, sau đó bàn tay thu lại, thân thể hắn bị kéo theo, không thể tự kìm hãm bay về phía Lăng Tiêu!



Chát!



Một tiếng bạy tay vang lên!



- Cái tát này là đánh ngươi vì việc ngươi tự sanh sự không đâu, chủ động khiêu khích ta!



Ánh mắt Lăng Tiêu lạnh lẽo, không chút thương xót tát Diệp Thiên một bạt tai, sau đó thu tay lại....

Lại một cái tát quất lên trên mặt Diệp Thiên.




Nói là chém bởi vì mũi thương dài hơn một thước, hàn quang lóe lên, sắc bén vô cùng. Chỉ nói về chiều dài thôi thì nó đã bằng một thanh kiếm rồi.



Lăng Tiêu vung một cánh tay lên, Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm trong tay va với mũi thương của Vạn Nhân Địch.

Choang!



Một tiếng vang thanh thúy truyền ra thật xa.



Lăng Tiêu cảm giác cánh tay hơi tê, nhìn lại thanh kiếm trong tay không ngờ lại bị mẻ mất một miếng nhỏ! Lăng Tiêu liền cả kinh, khó tin nhìn qua vũ khí của Vạn Nhân Địch. Thanh trường thương đó không hế hư hại một điểm!

Kiếm của ta mặc dù luyện chế vội vàng nhưng cũng không phải vật phàm, cũng có thể coi là pháp bảo cao cấp, không ngờ cây thương của Vạn Nhân Địch lại càng là bảo vật!



Trong lòng Lăng Tiêu không khỏi cảm khái. Bảo vật trong Thánh Vực này thật sự quá nhiều, bản thân đã hơi coi thường thiên hạ rồi!

Vạn Nhân Địch thấy thanh kiếm của Lăng Tiêu bị thương của mình đánh mẻ lập tức thở phào một hơi, đồng thời cười to nói:

- Ha ha, chết đi! Tiểu súc sinh!



Trường thương bay múa kín như áo trời. Đến cuối cùng xung quanh thân thể Lăng Tiêu từ đầu tới chân đều là thương ảnh, phong bế toàn bộ đường lui của hắn!



Hơn thế nữa người đã nắm giữ kiếm kĩ bổn nguyên như Lăng Tiêu từ trong thương pháp của Vạn Nhân Địch lại nhìn ra dấu vết của kiếm pháp, không khỏi cảm thấy bội phục. Cường giả trong Thánh Vực mỗi một người đều có chỗ bất phàm. Tựa như Vạn Nhân Địch này có thể đem kiếm kĩ dung nhập trong thương pháp, quả nhiên cũng là một thiên tài!



Đáng tiếc là ngươi lại gặp phải ta.

Khóe miệng Lăng Tiêu nở một nụ cười lạnh, đột nhiên thi triển bổn nguyên kiếm kĩ. Mỗi một kiếm đều mang theo vô tận thiên địa pháp tắc. Lăng Tiêu lại đem vô số ý niệm trong đầu thả ra, thất tình lục dục đem phương viên trăm dặm bao phủ hoàn toàn, ảnh hưởng trực tiếp tới tâm tư của Vạn Nhân Địch. Nếu tâm cảnh của hắn chỉ cần có nửa điểm sơ hở chắc chắn sẽ bị Lăng Tiêu dễ dàng chém chết!

Vạn Nhân Địch không hổ là cường giả xếp thứ năm trong Thiên bảng, đối mặt với đả kích hai mặt mà thần sắc vẫn không đổi, một thương nối tiếp một thương, không rời khỏi những nơi yếu hại của Lăng Tiêu. Hơn nữa từ trong thương pháp của Vạn Nhân Địch, Lăng Tiêu có thế thấy được một chút dấu vết của kĩ năng bổn nguyên.



Sau lưng mình là Thục Sơn phái, là Tu Chân giới trăm ngàn năm, thậm chí là cả vạn năm tích lũy. Còn Vạn Nhân Địch này chỉ là một kẻ ở trong Thần giới, năm tháng ít hơn vô số lần so với Tu Chân giới mà lại có thể lĩnh ngộ lực lượng bổn nguyên này. Trí tuệ của hắn quả nhiên là vô cùng vô tận!



Trong lòng Lăng Tiêu thầm than thở, nhưng ra tay lại không chút lưu tình. Trận chiến này so với trận chiến với Diệp Thiên hoàn toàn bất đồng. Hai người trong lúc chiến đấu không lấy lực lượng mãnh mẽ làm cơ sở mà lại dùng phương thức hung hiểm để chiến đấu.