Nghe Nói Tổng Tài Thầm Yêu Tôi

Chương 46 :

Ngày đăng: 16:50 27/05/20


Danh sách quà tặng bị Tô Tiêu Tiêu cắt giảm hơn phân nửa nhưng vẫn chưa có dấu hiệu muốn dừng lại. Chu Lâm Duyên đành phải đem bản danh sách đưa cho Lý Cao. “Cậu cứ dựa vào đây mà làm.”



Nếu còn để Tô Tiêu Tiêu cắt giảm anh nhất định sẽ phải tay không đi gặp người lớn.



Chờ Lý Cao đi rồi Tô Tiêu Tiêu lại về phòng thu dọn hành lý.



Cô vốn là muốn cùng Chu Lâm Duyên cùng nhau trở về, nhưng mà anh lại có việc cho nên chỉ có thể đổi lại vé máy bay về muộn hơn cô một ngày.



Chu Lâm Duyên dựa vào cạnh cửa nhìn Tô Tiêu Tiêu thu dọn đồ đạc, nhìn một lát anh bỗng nhiên nói. “Nếu không anh cũng giúp em đổi vé máy bay nhé. Em ở lại chờ anh thêm một ngày rồi chúng ta cùng nhau trở về.”



Tô Tiêu Tiêu ngồi xếp bằng ở trên giường gấp quần áo, nhấp môi cười. “Không đâu. Em còn đang nóng lòng muốn trở về nhà.”



Chu Lâm Duyên cười nhạo cô. “Lần trước là ai nói cùng anh xa nhau một ngày cũng chịu không nổi.”



Tô Tiêu Tiêu hừ một tiếng. “Dù sao lúc anh đi công tác thường sẽ hơn mười ngày. Em cũng đã thành thói quen.”



Chu Lâm Duyên đi qua trực tiếp cúi người bế cô lên. Anh xoay người ngồi lên giường rồi đặt Tô Tiêu Tiêu trên đùi.



Tô Tiêu Tiêu một tay ôm cổ Chu Lâm Duyên nén cười. “Anh muốn làm gì hả?”



Chu Lâm Duyên nhìn cô. “Chờ anh một ngày.”



Tô Tiêu Tiêu niết cằm anh. “Cho nên ai mới là người không rời được đối phương.”



Chu Lâm Duyên. “Là anh.”



Tô Tiêu Tiêu được dỗ vô cùng vui vẻ. Cô cười rộ lên, tay nhéo nhéo khuôn mặt Chu Lâm Duyên. “Em vẫn sẽ không chờ anh đâu, mẹ của em làm đồ ăn rất ngon. Em muốn trở về ăn đồ ăn của mẹ.”



Chu Lâm Duyên đều bị chọc cười, anh hôn lên môi Tô Tiêu Tiêu rồi cắn nhẹ một cái. “Không lẽ ngày thường anh để em bị đói sao.”



Tô Tiêu Tiêu thân mật mà xoa bóp lỗ tai anh. "Không phải nha.”



Buổi chiều ngày hôm sau Tô Tiêu Tiêu lên máy bay, Chu Lâm Duyên lúc ấy đang ở công ty vì vậy đã an bài để tài xế tới nhà đưa cô tới sân bay.



Lúc 4 giờ chiều, máy bay đúng giờ hạ cánh xuống sân bay Diệp Thành.



Tô Tiêu Tiêu từ sân bay đi ra vừa liếc mắt một cái liền nhìn thấy ba mẹ.



Cô cao hứng hướng về phía hai người vẫy tay.



Lúc Tô Tiêu Tiêu chạy tới thì phát hiện mẹ Tô đang nghiêng đầu nhìn xung quanh, cô duỗi tay ở trước mắt bà vẫy vẫy. “Mẹ ơi, con ở chỗ này.”


Chu Lâm Duyên cũng cười theo. “Tất nhiên rồi, muốn nuôi bà xã thì anh nhất định phải kiếm thật nhiều tiền.”



Tô Tiêu Tiêu vui vẻ nằm ở trong chăn. “Ai là bà xã của anh, đừng gọi bậy.”



Chu Lâm Duyên đi về phòng cởi tây trang treo ở trên giá áo. “Ừ, em đã gần ngủ chưa?”



“Đang chuẩn bị ngủ, anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút, bận cả một ngày, chắc là anh cũng mệt rồi phải không?”



“Vẫn tốt.”



Tô Tiêu Tiêu cong cong môi. “Vậy anh cũng nghỉ ngơi đi nhé.”



"Được.”



Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ, Tô Tiêu Tiêu ngủ cái trời đen kịt, ngày hôm sau khi mặt trời lên cao cũng chưa tỉnh dậy, bữa sáng cũng chưa xuống ăn.



Tô Tiêu Tiêu ngủ đến quá say sưa, khi cửa phòng bị đẩy ra cũng không phát hiện.



Chu Lâm Duyên vào phòng đem áo khoác treo ở trên giá áo sau đó đi đến mép giường. Anh nhìn chằm chằm Tô Tiêu Tiêu, trong ánh mắt đầy ý cười. Qua một lúc Chu Lâm Duyên mới cúi người hôn lấy người ở trên giường.



Tô Tiêu Tiêu mơ mơ màng màng cảm giác được trên môi có một xúc cảm quen thuộc, hơi thở có một mùi hương nhàn nhạt quen thuộc. Cô giống như nghĩ đến gì đó, đôi mắt lập tức mở to, đập vào mắt chính là đôi mắt đang nhắm chặt của Chu Lâm Duyên, lông mi thật dài bao trùm ở trước mắt, anh đang cúi đầu hôn cô.



Tô Tiêu Tiêu chớp chớp mắt, theo bản năng muốn gọi tên anh nhưng vừa mới hé miệng Chu Lâm Duyên liền thừa thế xông vào.



Một tay Chu Lâm Duyên giữ eo, một tay đặt ở sau đầu Tô Tiêu Tiêu, hôn đến thất điên bát đảo.



Thẳng đến khi cả hai đều có chút thở không nổi anh mới buông lỏng cánh môi, cười khẽ, nhéo khuôn mặt cô. “Tỉnh rồi hả.”



Tô Tiêu Tiêu lập tức từ trên giường ngồi dậy, cô vừa mừng vừa sợ. “Sao anh lại ở đây, không phải buổi chiều mới lên máy bay hay sao?”



Tô Tiêu Tiêu thật sự rất vui.



Chu Lâm Duyên bế Tô Tiêu Tiêu ngồi vào đùi mình. “Vì nhớ em cho nên anh đã đổi vé máy bay để tới đây gặp em sớm hơn.”



Tô Tiêu Tiêu hôn nhẹ lên môi anh. Cô đột nhiên nhớ tới một chuyện, vội vàng hỏi. “Anh đã gặp người nhà em chưa?”



Chu Lâm Duyên ừ một tiếng. “Đã gặp, là dì để anh đi lên đây tìm em.”



“Vậy ông bà nội cùng với ba em đều thích anh sao?”



Chu Lâm Duyên mỉm cười nhìn cô. “Em nói đi.”