Nghe Nói Tổng Tài Thầm Yêu Tôi

Chương 47 :

Ngày đăng: 16:50 27/05/20


Mẹ Tô ở bên ngoài gõ cửa. “Tiêu Tiêu, nhanh xuống ăn bữa sáng đi con.”



Tô Tiêu Tiêu vội vàng đáp. “Con xuống ngay đây ạ.”



Cô lại ôm Chu Lâm Duyên hôn một cái rồi mới vui vẻ rời khỏi người anh đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.



Lúc Tô Tiêu Tiêu từ phòng tắm đi ra thì Chu Lâm Duyên đã không còn ở trong phòng, có lẽ là anh đã xuống lầu, áo khoác vẫn còn treo ở đây.



Tô Tiêu Tiêu mặc một chiếc áo len rộng thùng thình, cùng chiếc quần dài thoải mái chạy xuống lầu.



Ở dưới lầu mẹ Tô cùng bà nội đang chuẩn bị bữa sáng. Chu Lâm Duyên cùng ông nội và ba Tô, ba người đàn ông ở bên ngoài nói chuyện.



Tô Tiêu Tiêu chạy tới bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Chu Lâm Duyên đang đứng phía đối diện, lúc cô chạy tới bên cửa sổ anh liền nhìn thấy, trong mắt ẩn ẩn ý cười.



Tô Tiêu Tiêu hướng anh làm cái mặt quỷ.



Mẹ Tô ở phía sau gọi. “Tiêu Tiêu, gọi mọi người vào ăn sáng đi.”



Tô Tiêu Tiêu vâng một tiếng, liền chạy tới cạnh cửa. “Ông nội, ba vào ăn cơm  thôi ạ!”



Ba Tô quay đầu lại trả lời một tiếng. “Tới đây.”



Ba người từ bên ngoài tiến vào, ông nội là người đầu tiên đi vào sau đó tới ba Tô cuối cùng là Chu Lâm Duyên.



Chờ ông nội cùng ba Tô đều đã đi vào, Tô Tiêu Tiêu mới đi đến bên cạnh Chu Lâm Duyên.



Chu Lâm Duyên rũ mắt nhìn Tô Tiêu Tiêu. Anh mỉm cười rồi nắm tay cô đi theo phía sau.



Hai người ở sau lưng lặng lẽ nắm tay, đi đến bàn ăn ngồi xuống.



Mẹ Tô ở đối diện nhìn hai người, mặt mày đều là ý cười. Tô Tiêu Tiêu phân phát bát đũa cho mọi người, ông nội vẫn đang cùng Chu Lâm Duyên trò chuyện về vấn đề kinh tế.



Tô Tiêu Tiêu ngồi ở bên cạnh lắng nghe. Ngày thường cô ngẫu nhiên cũng sẽ chú ý tới tin tức tài chính kinh tế, ban đầu nghe vẫn còn có thể hiểu nhưng càng về sau cô giống như lọt vào trong sương mù.



Sau khi bữa ăn kết thúc, Chu Lâm Duyên bị ông nội gọi đi chơi cờ.
Tô Tiêu Tiêu cười tủm tỉm. “Có phải lúc em còn đi học trông rất xinh đẹp không?”



Chu Lâm Duyên ôm chầm lấy eo Tô Tiêu Tiêu mang người ngồi vào trên đùi mình, rồi hôn lỗ tai của cô. “Hiện tại cũng thật xinh đẹp.”



“Lúc còn đi học có rất nhiều nam sinh theo đuổi em.”



Chu Lâm Duyên nhìn cô, cười như không cười. “Phải không, vậy sao em không phát triển tình cảm với bọn họ?”



Tô Tiêu Tiêu nói. “Anh đừng nói, em thật đúng là suy nghĩ qua. Lúc ấy có một học bá trong trường theo đuổi em.”



Chu Lâm Duyên đôi mắt mị mị, cười lạnh nói. "Ồ, vì sao em không đồng ý người ta?”



“Vì lúc lúc ấy em nhát gan. Em sợ nếu để mẹ biết em yêu sớm vậy thì em xong đời rồi.”



Chu Lâm Duyên tiếp tục cười lạnh. “Trông em có vẻ còn rất tiếc nuối.”



Tô Tiêu Tiêu gật đầu. “Là có chút tiếc nuối.”



Tô Tiêu Tiêu vừa dứt lời thì bị Chu Lâm Duyên siết chặt eo, cúi đầu mạnh mẽ hôn lấy cô. Nụ hôn này có điểm tàn nhẫn, hôn một hồi lâu anh mới chịu buông cô ra.



Tô Tiêu Tiêu thở hồng hộc, cũng rất muốn muốn cười. Cô ôm lấy cổ Chu Lâm Duyên. “Chu Lâm Duyên, anh đang ghen.”



Chu Lâm Duyên nhìn cô không nói chuyện.



Tô Tiêu Tiêu cười đến đau cả hông, cô chủ động hôn Chu Lâm Duyên, hết hôn môi lại đến lỗ tai, sau đó nhìn anh nói. “Nhưng mà anh so với anh chàng học bá kia thì đẹp trai hơn nhiều, đẹp trai gấp một vạn lần!”



Chu Lâm Duyên khẽ hừ một tiếng.



Tô Tiêu Tiêu ôm cổ anh làm nũng. “Chu Lâm Duyên...anh...anh Chu ——”



Tô Tiêu Tiêu làm nũng còn không quên  nhích tới nhích lui cái mông của mình. Chu Lâm Duyên sắc mặt trầm xuống, bóp chặt eo cô. “Tô Tiêu Tiêu!”



Tô Tiêu Tiêu phốc một cái cười thành tiếng. Cô nhanh chóng từ trên đùi Chu Lâm Duyên nhảy xuống, cầm lấy áo khoác chạy ra cửa, quả thực rất biết cách châm lửa mà.