Ngự Tứ Lương Y

Chương 16 : Thiếu nợ trả tiền

Ngày đăng: 00:52 22/04/20


Editor: Vện



Bách Linh theo Tiêu Ngự về hậu viện, dọc đường vẫn còn mơ màng, không tin được tiểu thư nhà mình cứu sống được “người chết”.



Đây là… cướp người từ tay Diêm Vương mới đúng Tiểu thư làm vậy liệu có chọc giận đầu trâu mặt ngựa không ta



Bách Linh bất an nói ra băn khoăn của mình, Tiêu Ngự bật cười, “Đừng nghĩ lung tung, ta nào có bản lĩnh đó, là Lý nhị thiếu gia mạng lớn thôi.”



Bách Linh gật gù dù vẫn còn lo.



Hai người đi một hồi mới phát hiện có gì đó sai sai, Bách Linh thấy tiểu thư nhà mình cứ đi thẳng phía trước không chút do dự, khó hiểu hỏi, “Tiểu thư muốn đi đâu vậy Đến chỗ Tam thẩm hả”



“Không có, ta muốn về tiểu viện mà.” Tiêu Ngự đáp. Xem thái độ hôm nay của Đại lão thái gia, e là hắn không phải ở trong chuồng ngựa lâu đâu, về sớm dọn đồ thôi.



“…” Bách Linh trầm mặc, dừng bước kéo Tiêu Ngự quay hướng khác, “Tiểu thư, chỗ của chúng ta ở bên kia.” Tiểu thư đã không biết đường mà sao tự tin sải bước hay vậy ta



“…”



Lúc này Đại lão thái gia đã dẫn quan khách về yến tiệc ở tiền viện, từng người lần lượt ngồi xuống, những người quen biết nhau đều nhìn đối phương, hiếu kỳ không biết kết cục chuyện hôm nay thế nào.



Chuyện của Phượng tam phu nhân Trịnh thị vốn đã gây bất ngờ, gần như khiến Phượng lão gia tử không kịp ứng phó. Nhưng so với vụ bên hồ thì những chuyện khác chẳng đáng nhắc đến nữa.



Phượng đại tiểu thư chỉ còn hai năm là đến tuổi cập kê, vậy mà dám làm loại chuyện đó với Lý nhị thiếu gia giữa ban ngày ban mặt.



Nếu là bình thường, việc làm nãy sẽ bôi nhọ thanh danh gia tộc, lối thoát duy nhất là phải cạo đầu đi tu, làm bạn với kinh kệ tượng phật suốt đời, đó là kết cục tốt nhất.



Nhưng cố tình hắn lại cứu mạng Lý nhị thiếu gia.



Lý nhị thiếu gia đã bị Tần lão đại phu phán là đã chết.



Tần lão đại phu là danh y nổi tiếng khắp thành Hoài Thiên, con trai ông cũng một thân bản lĩnh phi phàm, không ai nghi ngờ chẩn đoán của hai người họ.


Phượng Chiếu Tình mỉm cười, “Mẫu thân yên tâm, chuyện này cứ giao cho con. Đại ca được Đại bá mẫu nuôi dưỡng mười mấy năm, mẫu thân lại là người của Đại bá mẫu, nhờ hắn san sẻ giúp mẫu thân, sao hắn có thể từ chối”



Thấy vấn đề tiền bạc đã được Phượng Chiếu Tình nghĩ cách xong, Phượng Chiếu Điềm liền lôi kéo nàng, “Tỷ tỷ, còn việc muội bị cấm túc thì sao bây giờ Tỷ nghĩ cách gì đi, muội không muốn bị cấm túc!”



Phượng Chiếu Tình trừng nàng, “Muội còn dám nói à. Đều do muội cãi cọ mới tạo cơ hội cho Phượng Chiếu Ngọc. Muội không hiểu chuyện, nếu tằng tổ phụ không phạt thì cũng bị tỷ phạt!”



Phượng Chiếu Điềm cúi thấp đầu, “Ai bảo tiện nhân đó dám cướp đồ của muội, sao muội không thể nói.”



Phượng Chiếu Tình bất đắc dĩ lắc đầu, “Tỷ không giúp được rồi. Gắng chịu đựng một tháng đi, sẽ qua nhanh thôi.’



Phượng Chiếu Điềm nhào vào lòng Trịnh thị kể khổ, Phượng Chiếu Tình ngồi dựa cửa sổ, nghĩ cách khiến Phượng Chiếu Kỳ ngoan ngoãn nhả bạc ra giải nguy cho Trịnh thị.



—o0o—



Về phần Tiêu Ngự, hắn đoán không sai. Ngay hôm sau, hắn và Bách Linh rời khỏi cái tiểu viện rách nát, dọn đến viện tử khác khang trang hơn rất nhiều, có tên vô cùng khí phách, Thanh Vân các.



Bác sĩ Tiêu rất vừa lòng cái tên này, ít ra nghe giống chỗ ở của đàn ông chứ không phải khuê phòng tiểu thư.



Thực ra, viện tử này là nơi lúc trước Phượng Vân Phi từng ở, bây giờ hắn lên kinh nhậm chức nên bỏ trống. Vì có Tam lão thái gia đích thân căn dặn nên mấy phụ nhân không dám thất lễ, bày biện sắp xếp nơi này cực kỳ tốt.



———



Hậu trường.



Kỳ đệ: Bộ nhìn ta giống dễ bị lừa lắm hả



Ngọc tỷ: Ừ.



Kỳ đệ: = =



Ngoài lề: Cái hậu trường là của tác giả chứ tôi không có chêm vô. Tôi muốn hỏi ý mấy bạn sau này công lên sàn thì mấy bạn muốn để xưng hô là “hắn” hay “y”