Ngự Tứ Lương Y

Chương 2 : Giấc mộng Trang Chu

Ngày đăng: 00:52 22/04/20


Editor: Vện



Sau khi Phượng Vân Ninh được phong Cáo mệnh phu nhân, chuyện đầu tiên cần làm là cất nhắc thứ huynh. Phượng Vân Phi vốn là thái y lục phẩm, chỉ có thể đi lại ở ngoại tiền. Bây giờ có muội muội là Hầu gia phu nhân chống lưng nên có thể danh chính ngôn thuận tiến cung.



Tuy hành động này của Hầu gia phu nhân khiến người khác lời ra tiếng vào nhưng Phượng Vân Phi được thăng chức cũng rất xứng đáng. Y thuật của hắn không tệ, chỉ là không quen luồn cúi nên từ trước đến nay chẳng có tiếng tăm gì. Hiện giờ chẩn được bệnh cho quý nhân trong cung, mọi người mới biết hắn thật sự có bản lĩnh, được vô số tán dương.



Sau đó, Phượng phủ liên tiếp xảy ra mấy vụ bê bối.



Đầu tiên là Phượng Vân Phi trách móc Phương thị chỉ vì mấy lỗi sai không lớn cũng không nhỏ, còn bị An Quốc hầu phu nhân thay mặt răn dạy. Cuối cùng là chỉ trích Phương thị gan to bằng trời, sinh con gái mà dám nói mình sinh con trai, muốn tranh giành quyền lực, khuấy đảo Phượng phủ. Sao An Quốc hầu phu nhân có thể không tức giận Bị lên án quá mạnh mẽ, Phượng Vân Phi chỉ đành giáng nàng từ chính thê xuống hàng thiếp, mặc dù biết rõ nàng thực sự có sinh “con gái” hay không, còn cấm túc nàng một năm.



Cũng có người nghi hoặc, Phương thị sinh được đôi long phượng thai, vị trí phu nhân chính thất vô cùng kiên cố, cần gì phải làm chuyện thừa, nói mình sinh con gái Nhưng bí mật nội bộ của các danh gia vọng tộc nhiều không đếm xuể, mọi người đoán không ra nên bỏ qua một bên. Dù sao thì hiện giờ phủ An Quốc công đang chiếm ưu thế, nếu Phương thị bị An Quốc hầu phu nhân căm ghét cũng chẳng có ai dám ra mặt thay nàng.



Chưa đến hai tháng, An Quốc hầu phu nhân làm mai cho thứ huynh của mình cưới con gái của Lại bộ Thượng thư là Lô Tĩnh tài sắc vẹn toàn nức tiếng kinh thành, khiến một đám con cháu thế gia kinh ngạc rớt cằm.



Lô Tĩnh xinh đẹp tài năng, gia tộc hùng mạnh, được xem là mục tiêu của các quý công tử trong kinh thành. Chỉ là từ trước đến giờ nàng vẫn luôn lãnh đạm, không ngờ lại xuất giá đến Phượng phủ, được một thái y nhỏ nhoi rước về, hỏi sao mọi người không ngạc nhiên



Ngày Phượng Vân Phi đón giai nhân về phủ, Phương thị ôm con nhỏ khóc ngất trong tiểu viện rách nát.



Xưa kia, nàng và Phượng Vân Phi là một đôi uyên ương gắn kết, cảm tình đậm sâu. Phượng Vân Phi đem lòng ngưỡng mộ, hỏi cưới nàng, sau đó cũng không nạp thiếp. Hai người ân ái mấy năm trời, giờ chỉ vì nàng không muốn đổi con mình cho em chồng lấy vinh hoa phú quý mà bị trả thù đến mức này.



Thế nhưng, Phượng Vân Phi cũng bó tay thì Phương thị biết phải làm sao Hôm nay nàng chỉ là một tiện thiếp, mà Phượng Vân Phi thì đường quan thênh thang, lại cưới vợ đẹp, không biết trong lòng hắn thấy đau khổ hay vui sướng.



Sau khi gả tới Phượng phủ, Lô Tĩnh vẫn mặt lạnh mày lùng như cũ, Phượng Vân Phi chỉ có thể nhìn chứ không dám làm gì đóa hoa cao quý này, càng nảy sinh lòng yêu thương. Đến khi Lô Tĩnh mang thai, hắn cực kỳ vui mừng, đối xử với nàng còn tốt hơn Phương thị năm xưa.



Ai ngờ, lòng hắn đang chờ mong một đứa con trai, chưa gì tai họa đã ập xuống. Nhân chứng vật chứng đặt ngay trước mắt, đều chỉ về người đã từng là thê tử hắn, Phương Khởi Văn.



“Phu nhân, Phương thị… đã theo ta mấy năm, nàng ấy không phải người như vậy… Có khi nào là hiểu lầm gì đó” Phượng Vân Phi ngồi trên ghế, vẻ mặt không dám tin.
Dọc đường nhận được vô số lời chào hỏi, Tiêu Ngự cười nhạt, gật đầu đáp lại. Mấy y tá trẻ theo sau hắn đỏ bừng gò má, cười đùa ríu rít, tranh luận coi lúc nãy bác sĩ Tiêu cười với ai.



Bác sĩ thiên tài mới đến tuổi lập nghiệp, lại đang độc thân, có nhà có xe, mặt đẹp trai người cao ráo, đúng là viên kim cương sáng chói đáp ứng đủ mọi ảo tưởng của cánh chị em.



“Không biết tương lai bác sĩ Tiêu rớt vô nhà nào” Y tá trưởng già đầu mà cũng không nhịn được tình xuân dập dờn, bụm mặt thở dài.



Tiêu Ngự đến văn phòng, trong lúc chờ máy tính khởi động thì rót một ly cà phê, xem lại bệnh án ngày hôm trước. Đúng tám giờ, trưởng khoa, bác sĩ chủ chẩn, bác sĩ điều trị cùng đi tuần tra phòng bệnh.



Vừa mới vào phòng, các vị bác sĩ đều thấy có vài ánh mắt lập tức tập trung về đây. Không giống ánh mắt của bệnh nhân bình thường, rõ ràng nhiệt tình hơn.



Trưởng khoa ngoại tim mạch dù đã hơn năm mươi trải bao sóng gió mà đến giờ vẫn không cách nào quen được.



Khì, đây là chuyện tốt mà, để tinh thần bệnh nhân thoải mái và thế giới ngập tràn hy vọng.



Trưởng khoa chắp tay sau lưng thấu hiểu “à” một tiếng, rất có tâm lùi về sau một bước, để lộ Tiêu Ngự đứng đằng sau.



“Tiểu Tiêu, hôm nay cậu tiếp tục thăm hỏi bệnh nhân.”



“Vâng, trưởng khoa.” Tiêu Ngự đeo lên nụ cười chuyên nghiệp đễn chỗ bệnh nhân. Quả nhiên, bệnh nhân từ bà lão tám mươi đến nhóc tỳ tám tuổi ai cũng vui vẻ ra mặt, độ phối hợp cực kỳ cao.



Bởi ta nói người đẹp rất có lợi thế, dù đang tức giận mà nhìn nhìn gương mặt đẹp đẽ kia cũng tan thành mây khói.



Xem đi, quan hệ bác sĩ – bệnh nhân hòa hợp biết chừng nào! Trưởng khoa nhìn mà vui mừng đến nỗi khóe mắt ươn ướt.



Chín giờ có hai ca giải phẫu, đến khi kết thúc đã ba giờ chiều, Tiêu Ngự về văn phòng đặt đồ ăn bên ngoài, trong lúc chờ cơm thì thấy trưởng khoa đến bàn hắn, đặt xuống một tấm thiệp mời thiếp vàng rực rỡ.