Ngự Tứ Lương Y

Chương 30 : Thích khách đột kích

Ngày đăng: 00:53 22/04/20


Editor: Vện



Tam lão phu nhân dẫn Lỗ phu nhân vào Lạc Phân viện, sai nha hoàn dẫn Lỗ Minh Nguyệt đến Thanh Vân các.



Tiêu Ngự đang nằm trên cái sạp dưới bóng cây đọc sách, tay lật liên tục. Ngoài cửa bỗng nhiên xuất hiện bốn thiếu nữ, ba người mặc trang phục nha hoàn, người còn lại vận y phục sang trọng quý phái, vừa nhìn đã biết thiên kim tiểu thư thế gia đại tộc.



“Đại tiểu thư, có Lỗ tiểu thư đến tìm, lão phu nhân nhờ ta dẫn Lỗ tiểu thư đến đây.” Nha hoàn của Tam lão phu nhân cười nói rồi rời đi, chừa lại thiếu nữ ăn mặc phú quý và hai nha hoàn trước mặt hắn.



“Lỗ tiểu thư Chúng ta có biết nhau à” Tiêu Ngự mờ mịt hỏi.



Lỗ Minh Nguyệt dò xét Tiêu Ngự mấy lần, nhăn mũi, không sợ người lạ, nói, “Cái gì vậy, ngươi còn nhỏ hơn ta nữa, vậy mà mấy hôm nay cứ gọi là Phượng tỷ tỷ suốt, thiệt thòi quá đi.”



Phượng tỷ tỷ thì sao, hắn còn một Lâm muội muội đấy nhé. Mí mắt Tiêu Ngự giật liên hồi, nhìn Lỗ Minh Nguyệt tự nhiên ngồi xuống cạnh mình.



Lỗ Minh Nguyệt nhìn ánh mắt ngơ ngáo của Tiêu Ngự, nổi điên nói, “Phượng đại tiểu thư thật sự không nhớ ta hả Chính ngươi đã cứu mạng ta mà, sao lại không nhớ ta được chứ!”



Tiêu Ngự ngẫm nghĩ, hèn chi thấy thiếu nữ này quen quen. Chẳng qua khi đó nàng yếu ớt nằm trên đất chùa Bạch Mã, mặt mày trắng xám, so với thiếu nữ đẹp rạng ngời trước mắt này cứ như hai người khác nhau.



“Thì ra là ngươi!”



Lỗ Minh Nguyệt khoác vai hắn, cười nói, “Ta lớn hơn ngươi, ta là tỷ tỷ mới đúng. Không ngờ trong thành Hoài Thiên lại có người thú vị như Phượng muội muội, lần này về đây quả không uổng phí.”



Tiêu Ngự bị một thiếu nữ mềm mại thơm tho ôm một cái, hết hồn lùi về sau.



Nam nữ thụ thụ bất tương thân đó Lỗ tiểu thư à!



“Ngươi sao thế” Lỗ Minh Nguyệt thấy hắn né mình như tránh rắn, mất hứng dẩu môi.



Tiêu Ngự cười khan hai tiếng, đâu thể nói giới tính hai người khác nhau, bèn sai Bách Linh đi lấy trà và món tráng miệng, mình thì nhân cơ hội chạy khỏi cái sạp, ngồi vào ghế.



Lỗ Minh Nguyệt rất tốt tính, cũng không giận vì Tiêu Ngự từ chối nhiệt tình của mình, thấy quyển sách y rơi trên sạp, thuận tay cầm lên giở vài trang.



“Ngươi chăm chỉ thật đấy, chẳng trách y thuật giỏi như vậy, có thể cải tử hoàn sinh luôn!” Lỗ Minh Nguyệt mang vẻ mặt sùng bái nói, “Ta không thích nhất là đi học đó, thấy chữ thôi là nhức đầu rồi.”



Lỗ Minh Nguyệt vừa nói vừa sờ cổ, hình như không thoải mái lắm.



Tiêu Ngự nhớ lại vết thương trên cổ nàng, không biết đại phu xử lý thế nào rồi Vết cắt dài 2cm, chắc sẽ để lại sẹo. Điều này cũng ảnh hưởng đến hôn nhân của thiên kim tiểu thư nơi đây.



“Để ta xem vết thương thế nào” Tiêu Ngự đến nâng cằm Lỗ Minh Nguyệt, cúi đầu nhìn vết thương trên cổ nàng.



Bé ngoan Lỗ Minh Nguyệt vô cùng phối hợp ngẩng đầu lên, mắt nhìn lên tán cây, nói, “Hai hôm trước hơi đau, giờ thì hết rồi, nhưng mà lâu lâu bị ngứa.”



Vết thương được bôi thuốc, dùng băng vải quấn lại. Tiêu Ngự nhẹ tay vạch ra nhìn, thấy vết cắt đã kết vảy.



“Hồi phục rất tốt, sẽ không nhiễm trùng đâu.” Tiêu Ngự xếp lại lớp băng, “Nhưng có thể sẽ để sẹo, thật đáng tiếc.”



“Không sao hết.” Lỗ Minh Nguyệt sờ cổ, chẳng để tâm nói, “Phụ thân nói, nếu một nam nhân vì chút sẹo nhỏ này mà không chịu cưới ta thì chẳng xứng đáng để gả. Nếu không ai thèm lấy thì phụ thân nuôi ta cả đời.”



Sau khi thức tỉnh, thấy đám cặn bã Phượng Vân Phi và Phượng Vân Cửu, hiện tại bác sĩ Tiêu vô cùng cảm động vì tìm ra đột phá mới, Lỗ đại nhân đúng là một nam nhân tốt, một người cha hiền!



Lỗ Minh Nguyệt kéo tay áo hắn, “Đúng rồi, ta vẫn chưa biết tên muội muội đó. Ta tên Minh Nguyệt.”



Tiêu Ngự nghi hoặc, “Minh Nguyệt Hôm đó Lỗ phu nhân gọi ngươi là Mai Nhi mà.”



“À, đó là nhũ danh thôi, mà rốt cuộc ngươi tên gì, đừng nói dễ giận đến nỗi không thèm xưng tên luôn nha.” Lỗ Minh Nguyệt quấn quýt.



“Gọi ta là Tiêu Ngự đi.”



“À, là Tiểu Ngọc hả, tên muội muội thật dễ nghe.”



“…”



Lỗ Minh Nguyệt lại nói, “Phải rồi, mấy hôm nữa thuộc hạ của Lý tri phủ sẽ tổ chức một buổi tiệc chúc mừng đó, Tiểu Ngọc có đi không Chúng ta cùng đi đi.”



Tiêu Ngự ngẩn người, “Tiệc chúc mừng”



“Đúng vậy, ngươi không biết hả Lý tri phủ có công dẹp loạn, được thánh chỉ khen ngợi đó.” Lỗ Minh Nguyệt nói, “Một đám quan nhỏ nịnh nọt dựa vào chuyện này đãi tiệc chúc mừng. Ta vốn không muốn đi, người Lý gia chẳng có ai tốt đẹp đâu. Nhưng mẫu thân nói họ Lý kia là cấp trên của phụ thân, còn có họ hàng gì đó với Lý tri phủ, dính đến thể diện nên phải đi. Ôi, thật là phiền.”



Tiêu Ngự bất đắc dĩ, cô nhóc này cái gì cũng dám nói.



“…Ngươi tiết lộ gốc gác cả nhà cho ta biết, bộ không thấy nghiêm trọng sao”
Chu Chiêu không nghe hắn nói, cắt ngang, “Chứ không phải Phượng thái y muốn ngươi đi tìm chứng cứ phạm tội giao cho Lý quốc trượng, trị tội Chu gia hả Vậy là nhờ không đúng người rồi.” Nói xong khinh bỉ nhìn Tiêu Ngự, ấn chuôi đao vào, bỏ đi.



Ra là vấn đề lập trường chính trị chứ không phải ân oán cá nhân, vậy thì hết cách. Tiêu Ngự hơi bất đắc dĩ, cũng không tiện đi giải thích, đành quay về hậu viện.



Vừa ra đến thùy hoa môn liền bị Phượng Chiếu Kỳ núp ở trong kéo vào, giận dữ nói, “Đi đâu mà lâu quá vậy!”



“Rồi rồi, đổi lại cho ngươi nè, vừa đúng đến giờ ăn. Đói không, ngoan nào, nhanh đi ăn đi, ăn xong rồi về.” Tiêu Ngự vỗ má Phượng Chiếu Kỳ, dụ dỗ cậu.



Phượng Chiếu Kỳ đỏ mặt, hất tay hắn ra, “Đừng có coi ta như con nít. Tỷ cũng quá to gan rồi, mau đổi lại y phục, đừng để người ta phát hiện!”



Tiêu Ngự gật đầu, bấy giờ Phượng Chiếu Kỳ mới yên tâm đến đại sảnh dự tiệc.



Tiêu Ngự vào trong vườn tìm Bách Linh, lại tìm nơi vắng người đổi đồ, giao cho Bách Linh cất kỹ, sửa sang tóc, thở ra một hơi.



“Đi, chúng ta về…”



Còn chưa nói hết, bỗng nghe có tiếng hô hào dồn dập từ bên ngoài.



“Người đâu! Có thích khách! Bảo vệ đại nhân!” Tiếng hô còn chưa dứt đã bị âm thanh đao kiếm chạm nhau cắt ngang.



Tiêu Ngự ngẩn người, không ngờ trời chưa tối mà thích khách đã xuất hiện, cũng liều lĩnh lắm đây. Nhưng mà lúc này mới là thời điểm người ta lơ là, chỉ sợ khiến thích khách đắc thủ.



Tiêu Ngự dẫn Bách Linh chạy đến sảnh tiếp khách, Lý phu nhân đang sai chúng nô tỳ an ủi những người bị hoảng hốt.



“Mọi người đừng sợ, hôm nay Hồ tri huyện đã nhờ Chu bộ đầu bố trí phòng thủ, nhất định sẽ bắt được thích khách!”



Nhưng lời an ủi của nàng chẳng có tác dụng gì, đám nữ quyến vẫn sợ vô cùng, người muốn chạy ra ngoài, người muốn núp vào trong, có người còn bị ngã, hết sức hỗn loạn.



Cứ tiếp tục như vậy thì thích khách chưa đến mà những người này đã tự làm mình bị thương rồi.



Tiêu Ngự cất giọng, “Mọi người không cần phải sợ! Thích khách nhắm vào Lý tri phủ, sẽ không tấn công nữ quyến ở hậu viện đâu! Nếu muốn bắt con tin cũng sẽ bắt Lý phu nhân thôi, các ngươi sợ gì chứ!”



Hắn vừa nói xong, mọi người nghe thấy rất có lý.



Đúng vậy, lúc trước Lý tri phu giết rất nhiều phản đồ, thích khách này nhiều khả năng là tàn dư trốn được tìm hắn báo thù, đâu có liên quan gì đến các nàng. Các nàng còn sợ cái gì



Chỉ có Lý phu nhân là sắc mặt không dễ nhìn, để hai nha hoàn dìu mình, không biết vì tức hay vì sợ mà chân mềm oặt suýt ngã ngửa, hung dữ trừng Tiêu Ngự.



Tiêu Ngự đoán không sai, thích khách chỉ nhắm vào Lý tri phủ ở tiền viện. Đám nữ quyến ở hậu viện sau một trận náo loạn đã dần bình tĩnh lại.



Ở đây không có đồng hồ đeo tay, Tiêu Ngự đoán tầm một tiếng trôi qua rồi, có một nô bộc chạy vào báo cáo với Lý phu nhân, “Phu nhân, thích khách đã bị bắt! An toàn rồi!”



Lý phu nhân thở phào, lại hỏi, “Lão gia sao rồi Lão gia có bị thương không”



Tên nô bộc lắc đầu, “Lão gia không sao hết, đã có Chu bộ đầu bảo vệ. Nhưng Chu bộ đầu bị trọng thương, cánh tay gần như bị chém đứt. Giờ đang gấp rút mời đại phu toàn thành đến trị thương cho Chu bộ đầu! Lão gia còn nhờ ta hỏi phu nhân, thuốc trị thương mang từ kinh thành về có còn không, mau mau lấy ra cầm máu trước đã.”



Tên nô bộc nói xong liền chạy mất, Lý phu nhân lập tức gọi người vào kho tìm thuốc. Tiêu Ngự giật mình, chạy ra ngoài.



“Tiểu thư tính làm gì vậy!” Bách Linh chỉ lơ là một chút đã thấy tiểu thư nhà mình chạy mất, bực bội giậm chân, vội vã đuổi theo.



Tiêu Ngự quay đầu hô, “Bách Linh, tìm ai cưỡi ngựa về nhà mang hộp cứu thương đến cho ta! Nhanh lên!” Nói rồi sải đôi chân dài đi mất, rất nhanh đã bỏ xa Bách Linh.



Bách Linh dừng lại, thuận tay kéo một phụ nhân đang lướt qua mình, “Đại nương, mau cho người đem ngựa đến cho ta, ta biết nơi có thần y!”



———



Hậu trường.



Tên công nào đó: Lông Xù, qua đây, chúng ta cùng yên lặng theo dõi mẹ ngươi nào.



Lông Xù: Gâu!



Bác sĩ Tiêu: = =



Ngoài lề:



Tiêu Ngự đồng âm với Tiểu Ngọc, tác giả đặt tên có ngụ ý ghê.



#Team_Phượng_Chiếu_Kỳ.