Ngự Tứ Lương Y

Chương 9 : Đối chọi gay gắt

Ngày đăng: 00:52 22/04/20


Editor: Vện



Trong Lạc Phân viện.



“…Ngươi còn dám vu cáo Lục nha đầu, nếu nó có chuyện gì, ta nhất định không tha cho ngươi!” Trịnh thị sai người ngăn cản Bách Linh cáo trạng, cũng không ngại đóng kịch nữa nên quay vào hùng hổ mắng nhiếc Phượng Chiếu Ngọc.



Hai phụ nhân của Lô thị cũng biết rõ trong lòng, nàng chẳng cần đóng giả hiền lành trước mặt họ, chỉ không dám lỡ lời về Lô thị như vừa rồi.



Hai phụ nhân ngồi uống trà bình chân như vại, cứ như hoàn toàn không thấy Phượng Chiếu Ngọc bị quở trách.



Phượng Chiếu Ngọc không đứng lên, cũng không phản bác, chỉ ngồi cúi đầu.



Phượng Chiếu Điềm càng nhìn càng tức, còn đang lo Bách Linh đến cáo trạng với Đại lão thái gia. Trịnh thị đã sai người đuổi theo lâu như vậy mà chưa ai trở lại, chắc Bách Linh không kịp cáo trạng rồi. Thấp thỏm bất an vừa rồi của Phượng Chiếu Điềm biến mất tăm, nhìn dáng vẻ Phượng Chiếu Ngọc, tức tối liền bùng nổ.



“Mẫu thân nhìn bộ dạng ủ rũ của nó kìa, mẫu thân đang dạy mà nó dám ngồi. Người đâu, mau ném nó xuống đất đi.” Phượng Chiếu Điềm hô lớn với đám nha hoàn.



Có tiếng động từ cửa viện, Trịnh thị giật mình chạy ra nhìn, thấy Bách Linh dẫn một đoàn người trở về. Theo sau nàng là một thiếu niên thanh tú mặc áo vải xanh, khoảng mười lăm mười sáu, trong ngực hắn ôm một cậu nhóc sáu, bảy tuổi. Phía sau ba người là một đội nha hoàn và phụ nhân, hẳn là người hầu của cậu bé.



Vì quá nhiều người nên chỉ có Bách Linh dẫn thiếu niên ôm cậu bé vào phòng, những người khác đứng ngoài hành lang.



Phượng Chiếu Điềm vừa nhìn liền cười lạnh, “Ô kìa, ta còn nói con nhóc nhà ngươi làm sao dẫn được viện binh về đây. Dám đến tiền viện cáo trạng với Đại lão thái gia, nhìn lại xem ngươi có tư cách gì. Nếu mọi người đã đến đông đủ thì mau bắt trói hai chủ tớ không biết điều này giam vào phòng củi đi! Để ta xem các ngươi còn dám ngông cuồng hay không!”



Bách Linh đi về chỗ Tiêu Ngự, gật đầu với hắn. Thấy Tiêu Ngự ngầm hiểu ý, nàng yên lặng đứng ra sau lưng hắn.



Thiếu niên đang ôm đứa bé có hơi thấp thỏm, cậu nhóc trong lòng hắn cảm giác được, liền ôm cổ hắn, giọng giòn tan khí phách nói, “A Thương đừng sợ, có ta ở đây, không ai dám bắt nạt ngươi đâu!”




“Đây là chuyện của chúng ta, ngươi đừng có bao đồng!” Phượng Chiếu Điềm bình thường luôn được cưng chiều, chưa từng để ai vào mắt, đừng nói một thằng nhóc chưa dứt sữa. Bách Linh cũng không muốn dựa thế của tiểu thiếu gia, có điều mọi người trong Phượng trạch đều rõ tình cảnh của Phượng Chiếu Ngọc, không ai muốn ôm phiền phức. Bách Linh làm đủ trò cũng chỉ có thể giúp Phượng Chiếu Ngọc được ăn ngon hơn chút thôi, chỉ có chuyện đó mới không bị ai can thiệp.



Trịnh thị đương nhiên không sợ, nhưng vẫn hơi đề phòng. Lạnh mặt nhìn Phượng Chiếu Ngọc, không muốn bàn chuyện quà cáp nữa, Trịnh thị vung tay nói, “Sớm biết ngươi không hiểu chuyện rồi, sau này phải dạy dỗ nhiều hơn. Giờ ai cũng bận rộn, ngươi lập tức về tiểu viện đi, ta sẽ nhớ kỹ chuyện lần này.”



Tiêu Ngự nghe bên ngoài có động tĩnh, nhe răng cười, “Tam thẩm nhớ kỹ chuyện gì Chuyện nữ nhi của bà trắng trợn cướp đồ của ta sao Hay là nhớ kỹ hai vị đại nương chó cậy thế ác hiếp đáp Phượng đại tiểu thư, ngồi châm lửa quạt gió tiếp tay cho Tam thẩm chà đạp con gái của Phượng đại lão gia”



“Ngươi… ngươi nói gì” Trịnh thị trợn mắt không dám tin, nhất thời vì quá khiếp sợ nên át luôn cơn giận.



Đây là lời của Phượng Chiếu Ngọc sao Sao nó dám nói những lời như vậy Điên rồi, nó nhất định đã điên rồi!



Hai phụ nhân Trương Bạch ngồi xem chuyện vui cũng không ngờ bị ngón tay ngọc nho nhỏ kia vạch trần tâm tư.



Huống hồ nàng nói câu này xem như mắng luôn cả Lô thị. Nói họ chó cậy thế ác, vậy kẻ ác còn có thể là ai!



Con nhóc này phản rồi!



Sắc mặt hai người Trương Bạch âm trầm. Xưa nay họ rất có mặt mũi ở Phượng phủ, Đại lão gia Phượng Vân Phi còn phải khách khí với người của Lô thị, bây giờ bị một nha đầu thôn dã đến sống chết còn nằm trong tay người khác nhục mạ, sao họ còn giữ bình tĩnh được nữa



Bạch đại nương nóng tính đột nhiên đứng dậy, sắc mặt tàn nhẫn nói, “Người đâu, kéo con tiểu tiện nhân không biết quy củ này ra ngoài!”



“Ai muốn kéo ai ra ngoài! Ai không biết quy củ, ai là tiểu tiện nhân!”



Giọng khiển trách mạnh mẽ vang dội vọng vào từ ngoài sân, mấy người trong phòng đều như gà mờ, không ai chú ý đến tình hình bên ngoài. Bấy giờ bị tiếng mắng thức tỉnh, Trịnh thị quay đầu nhìn ra mới phát hiện khoảnh sân nho nhỏ đã tràn đầy người, đứng giữa chính là tộc trưởng Phượng thị – Đại lão thái gia Phượng gia.