Người Tìm Xác
Chương 1171 :
Ngày đăng: 05:49 30/04/20
Tôi theo bản năng dùng tay trái đỡ trán, nói: “Được rồi... Tôi biết mấy người các cậu là ai, nhưng tôi thật sự không nhớ rõ đã từng đánh nhau với các cậu. Như thế này đi, nếu các cậu thấy không cam lòng, vậy cứ đánh tôi đi, tôi đảm bảo không đánh lại!” Tôi nói như thể2làm bốn cậu này ra tay không được mà không ra tay cũng không xong. Thật ra lòng tôi cũng hiểu rõ, mấy cậu trẻ tuổi này chỉ chạy tới dọa tôi thôi, họ không thể nào thực sự ra tay với tôi được. Nếu hôm nay họ thực sự đánh tôi thật thì lại dễ, tôi lập tức sẽ6từ “tình nghi phạm tội” trở thành người bị hại”, bởi vậy tôi đoán bọn họ sẽ không dám đánh tôi đâu! Họ đều là những cậu trai trẻ vừa mới nhận công tác, chắc vì bốn người đánh một mà phải vào viện cả, nên mới cảm thấy xấu hổ, nhân dịp còn ở bệnh viện, muốn qua gặp0tôi.
Nhưng bọn họ nào biết, hôm đó thực ra không phải tôi đánh bọn họ! Nếu để cho tôi đánh với họ thì đừng nói là bốn đánh một, cho dù là một đánh một tôi cũng không phải là đối thủ của họ...
Bầu không khí căng thẳng một lúc, sau đó một cậu trong số họ chắt lưỡi, nói:5“Không thú vị gì cả! Rút lui đi!” Một câu nói giọng Đông Bắc đứng phía sau phàn nàn: “Tại sao chứ! Thế chẳng phải lợi cho tên này à?! Anh nhìn mặt mũi mấy anh em chúng ta xem, ngày mai phải đi làm rồi, không biết sẽ bị đồng nghiệp cười nhạo thế nào đây?” Tôi nghe mà9cũng thấy xấu hổ thay mấy cậu cảnh sát này, nói mà xem, tôi cũng chẳng có thể trạng khỏe mạnh gì, chỉ cao một mét bảy mươi tám, bốn người trước mặt tôi đây có người nào không cao hơn tôi đâu? Ấy thế mà họ lại ăn thiệt thòi trong tay tôi. Trước đó Trang Hà và tên kia đánh nhau cũng từng bị lỗ vốn rồi, lúc ấy tôi còn tưởng do bọn họ băn khoăn, không muốn làm hại đến thân thể tôi nên mới không ra tay mạnh... Nhưng xem ra cũng không phải như vậy.
Chẳng trách lúc ấy vẻ mặt Trang Hà cực kỳ khó coi, chắc trong lòng anh ta cảm thấy, nếu “tôi” thật sự cùng bọn họ đánh một trận lớn, thì có khả năng anh ta và tiểu Kim đều không phải là đối thủ của “tôi”. Bốn cậu cảnh sát trước mặt này, tuy phải nằm viện mấy ngày, nhưng cùng lắm họ chỉ bị trầy da, không bị thương động đến gân cốt, những kẻ bắt cóc kia mới thực sự là thảm. Nghĩ kỹ lại thì thấy, mặc dù cái tên trong cơ thể tôi cực kỳ tà ác, nhưng hắn đối xử với đối thủ cũng không giống nhau, nhìn bốn cảnh sát này là biết hắn đã nương tay rất nhiều rồi! Nghĩ vậy, tôi bèn ngẩng mặt nói với mấy cậu nhóc ngốc này: “Thật ra thì... Tôi vẫn luôn nghi ngờ mình đồng thời có hai nhân cách khác nhau.” Mấy cậu này vừa nghe vậy quả nhiên rất hứng thú, từng người lập tức ngồi xuống bên giường tôi, mặt đầy nghi ngờ chờ tôi nói tiếp. Tôi vui mừng lắm, nếu bọn họ đã thấy hứng thú thì tôi cứ tiếp tục bị thối...
Thể là tội lỗi tất cả điểm mạnh ra, bắt đầu “nửa thật nửa giả” kể cho họ nghe... Đầu tiên tôi nói, thật ra tôi đã sớm phát hiện xung quanh mình thỉnh thoảng lại phát sinh một vài chuyện rất kỳ lạ, ví dụ như rõ ràng buổi tối tôi ngủ một mình trên giường, kết quả sáng hôm sau lại tỉnh dậy trên salon, hoặc có lúc tối hôm trước rõ ràng tôi đã chuẩn bị đồ ăn cho sáng hôm sau, nhưng hôm sau lại phát hiện đồ ăn đã bị mình ăn từ lúc nào.
Nhìn họ đi về, tôi thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ sao mấy cậu chàng trẻ tuổi này ai cũng khó chơi vậy?! Lúc này chị y tá đẩy cửa vào đưa cơm cho tôi, tôi mở ra xem thì phát hiện không phải là “cơm bệnh nhân” thông thường. Xem ra từ sau khi Viên Mục Dã đến, đãi ngộ của tôi rõ ràng tốt hơn nhiều! Nhìn hai món ăn là biết hợp với khẩu vị của tôi! Hẳn là do chú Lê và Đinh Nhất đưa tới. Ài... Không biết chú Lê và Đinh Nhất thế nào rồi? Chắc họ còn sốt ruột hơn cả người bị nhốt là tôi đây! Vì hiện giờ đến cả chuyện gặp mặt tôi cũng là vấn đề khó rồi.
Sau khi ăn cơm xong, tôi cảm thấy lòng rất khó chịu, nên tôi xin cảnh sát xuống dưới lầu hóng gió một chút, ngay cả phạm nhân ngồi tù cũng được ra ngoài hóng gió nữa là tôi còn chưa bị định tội, tại sao lại bắt tôi phải ở lì trên giường?
Tay cảnh sát giữ cửa thấy tôi có thái độ kiên quyết, cũng đành phải cởi còng tay và đưa tôi xuống lầu... Lúc này đã hơn 10 giờ tối, trong công viên cho bệnh nhân đi dạo đã chẳng còn ai. Gió thổi ban đêm làm tối hơi lạnh, nhưng trong lòng tôi cảm thấy rất khoan khoái... Lâu rồi tôi chưa hoạt động gân cốt, nên cơ thể có cảm giác đình trệ, toàn thân chẳng có sức lực gì cả.
Tôi cười nói với đồng chí cảnh sát theo sau: “Thật ra các anh không cần lo tôi chạy thoát đâu, bây giờ dù anh có để tôi chạy... tôi cũng không chạy được quá một trăm mét.” Tay cảnh sát nghe tôi nói vậy thì nhìn tôi chằm chằm và nói: “Ngày hôm đó tôi đã được lĩnh giáo anh mạnh như thế nào, bây giờ đưa anh đi hóng gió thế này là tôi đã cảm thấy mạo hiểm rất lớn rồi.” Tôi nghe thì biết, hóa ra ngày hôm đó thằng cha này cũng có mặt ở hiện trường, tôi bèn mon men tới gần anh ta: “Thể tối hôm đó tôi mạnh như thế nào? Kể cho tôi nghe chút đi...” Anh ta hoài nghi: “Tôi không tin anh không có chút ấn tượng gì?”