Nhân Vật Phản Diện Cùng Nhân Vật Phản Diện Kết Hôn Rồi!

Chương 72 : Quyết chiến (1)

Ngày đăng: 20:34 26/05/20


Mai Khâm đẩy xe lăn của Kha Lâm, cả đoàn người sắp rời đi.



Kha Lâm sau cùng nói với Lý Chính Tường vài câu: “Sau này đừng lại lén lút tìm tôi, mặc kệ năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, dưới cái nhìn của tôi, sự tình biến thành như ngày hôm nay, tất cả mọi người không trốn được có quan hệ.” Y đè nén cơn giận của chính mình, “Ông luôn miệng nói mọi việc không liên quan gì đến ông, là ma xui quỷ khiến, nhưng khi ấy tại thời điểm cha cùng mẹ tôi cãi vã với nhau, ông ở đó; thời điểm mẹ tôi làm chuyện sai trái, cha tôi xảy ra tai nạn giao ông, ông vẫn ở đó; thời điểm cha tôi qua đời, tôi nằm trong bệnh viện, Tư Ích Niên cướp đoạt sản nghiệp nhà tôi, ông vẫn xuất hiện ở đó. Ông bảo ông không hề làm gì cả, nhưng bản thân ông giựt dây mẹ tôi phạm tội, còn tiếp nhận đồ trộm cắp của Tư Ích Niên, ông dám nói đó không phải là trá hình thúc đẩy chúng? Nếu như ông thật sự vô tội, tại sao không bứt ra khỏi sự tình trước khi nó trở nên mất kiểm soát? Tại sao trong mỗi trí nhớ thống khổ của tôi đều có bóng hình ông? Ông vẫn luôn hy vọng có thể hưởng lợi từ nó, cho nên vẫn luôn dính líu tới nó đi.”



Đây là lần đầu tiên Kha Lâm thừa nhận hai chữ ‘thống khổ’ này.



Y tỉnh lại trong bệnh viện, mất đi người cha, mất đi hai chân, mỗi người trước mặt đều đang tính kế, đều nói với y rằng y còn nhỏ, chân cũng bị phế bỏ, những chuyện này đừng chen vào.



Vì vậy tài sản cha y tích lũy từng bước từng bước bị ăn đi mất, chỉ chừa lại một ngôi nhà trống rỗng không hề có sự sống.



Công ty bị phân tách, kế hoạch cha trù tính rất lâu bị bỏ dở, chính phủ cũng từ bỏ việc khai phá khu vực xung quanh. Y từ trong bệnh viện trở về nhà, nơi y sinh sống một thời thịnh vượng từ từ suy tàn.



Thời điểm lúc y mới ra viện, y còn nằm mơ, trong giấc mơ y thấy mình ấu trĩ chạy trên bãi cỏ, đang chạy thì phía trước biến thành vực sâu vạn trượng, y rớt xuống rồi tỉnh dậy, muốn cử động hai chân, nhưng một chút tri giác đều không có.



Tất cả mọi người đều nói Kha gia không còn, thằng con trai cũng đã tàn phế, hết thuốc chữa.



Dần dần, tất cả mọi người cũng quên mất y.



Y đứng trong góc bị thế giới lãng quên, bất lực mà đấm đôi chân của mình.



Kha Lâm nhắm mắt lại, không muốn tiếp tục suy nghĩ những điều này.



Y dựa vào hai niềm tin mãnh liệt mới có thể một lần nữa trở lại thế giới loài người, một là hoàn thành lý tưởng dang dở của cha, xây dựng lại vương quốc sản xuất thuộc về Kha gia, một cái khác là trả thù.



Y nhìn Lý Chính Tường, từng chữ từng câu nói: “Các người đều là những kẻ giẫm đạp lên gia đình của tôi hút máu người, tôi sẽ không để yên cho chuyện này.”



Lý Chính Tường ngơ ngác mà ngồi đó, không phản ứng.



Ông nghe Kha Lâm nói mới mơ hồ phát hiện, ông sở dĩ toàn bộ hành trình đứng xem chuyện nhà Kha gia, trong tiềm thức e rằng thật sự muốn thu nhặt những thứ Kha gia rò rỉ ra.



Kha Lâm làm thủ thế, Mai Khâm đẩy y ra khỏi phòng.



Kha Lâm cảm thấy rất uể oải, những người này tại sao lại gửi hy vọng vào việc cầu xin, nếu như không phục thì cứ lên thương trường phân thắng thua không phải là tốt rồi sao, giống như nam nhân chân chính, một trận quyết thắng bại.



Tâm tình của y bây giờ cực kỳ tệ, muốn nhanh chóng trở về nhà.



Y rất muốn lập tức nhìn thấy Tư Hạo Lam, muốn ôm lấy hắn, muốn hôn nhẹ hắn, muốn nghe hắn vô tư nói: “Những kẻ này đánh cho một trận liền ngoan ngoãn.”



Nhưng bọn họ vừa mới ra khỏi cửa phòng đã gặp được Tư Ích Niên đang vội vội vàng vàng chạy tới.
Tư Hạo Lam vừa động não đã đoán được chuyện gì đã xảy ra, tâm tình nhất thời phi thường phức tạp, trong ngọt ngào lại pha trộn sự khó chịu.



Hắn không rảnh để suy nghĩ nhiều mấy chuyện này, trước tiên cần phải xác định an nguy của Kha Lâm. Hắn kêu Lý Tinh Hà lập tức ra khỏi nhà, hẹn một vị trí nửa đường đợi y.



Tư Hạo Lam dùng thời gian rất ngắn lái vào thành phố, giữa đường hắn luôn nỗ lực liên lạc với Kha Lâm, đều không được đáp lại.



Hắn tại vị trí đã hẹn đón Lý Tinh Hà, Lý Tinh Hà vừa lên xe liền hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”



Tư Hạo Lam nói: “Kha Lâm không liên lạc được, Lý Chính Tường không liên lạc được, điện thoại Tư Ích Niên cũng không bắt máy, ta hoài nghi là do hệ thống điều động.”



Lý Tinh Hà sững sờ: “Đột ngột như vậy? Nó tập hợp ba người này lại một chỗ làm gì?”



Hai ông già cùng một người ngồi xe lăn, còn hy vọng bọn họ đánh nhau sao?



Tư Hạo Lam cười lạnh, nói: “Ngươi không phát hiện sao, các vai phụ trọng yếu đều không thấy, nó đang chờ chúng ta đến.”



Lý Tinh Hà há hốc mồm, hiểu rõ ý tứ của Tư Hạo Lam.



Đây là sân khấu mà hệ thống đã bố trí, hiện tại vai phụ đến đông đủ, tiếp theo là đến phiên hai vị vai chính Tư Hạo Lam cùng Lý Tinh Hà lên sàn.



Lý Tinh Hà hít sâu một hơi, dựa vào trên lưng ghế. Y vừa mới tiếp xúc đến lưng ghế, thình lình phát hiện bên cạnh có một đồ vật gì màu trắng, lóe to mắt nhìn y.



“Oa, đây là cái gì!” Lý Tinh Hà bị dọa hết hồn, thiếu chút nữa mở cửa xe nhảy xuống.



Mã Toa chớp chớp đôi mắt to màu xanh lam, sau đó đôi mắt trên màn hình đổi thành hai chữ: “Xin chào OO!”



Lý Tinh Hà chỉ vào Mã Toa, bất khả tư nghị hỏi Tư Hạo Lam: “Ngươi tại sao còn mang theo người máy a?”



Tư Hạo Lam nghiêm mặt, nghiêm túc nói: “Đây là thủ hạ của ta.”



Lý Tinh Hà: “…” Được rồi, y đối với mạch não thần kỳ của Hạo Lam quân cũng quen rồi. Y đánh giá Mã Toa, tò mò hỏi, “Nó rất có bản lĩnh sao?” Đối phó với hệ thống còn mang nó theo.



“Không có bản lĩnh gì.”



Lý Tinh Hà ngẩn ngơ: “Thế còn mang nó theo làm gì?”



Tư Hạo Lam âm trầm nói: “Không có bản lĩnh gì, chỉ có thể đứng một bên cổ vũ.”