Nhân Vi Tự Kỉ Hoạt

Chương 10 : Xung đột trong phòng tắm

Ngày đăng: 12:00 18/04/20


Giờ Tuất một khắc, tiệc tối ở Lê Viên đã xong. Khuynh Quốc cầm sách, ở bên cạnh ánh nến yên lặng đọc. Phạm Thiên lẳng lặng đánh giá Khuynh Quốc, ngồi xuống đã hai khắc, không có chút ý tứ nào đứng dậy. Nghe người gõ mõ cầm canh Hầu phủ, đã qua giờ Hợi. Khuynh Quốc nhẹ nhàng buông quyển sách, phân phó Xuân Phong bên cạnh. “Múc nước, ta muốn tắm rửa.”



“Dạ.”



Đợi Xuân Phong lui ra, Khuynh Quốc rời mắt, nhìn về phía Phạm Thiên, nhẹ nói. “Hầu gia, thỉnh di giá."



Lông mày Phạm Thiên nheo lại, đưa mắt nhìn chằm chằm Khuynh Quốc. “Ta là phu quân của nàng, đáng lý nên cùng nàng cùng giường chung gối. Vì sao phải đi?”



“Tiểu Hầu gia, Khuynh Quốc chỉ là không muốn làm thế thân của muội muội.” Khuynh Quốc nâng chung trà, nhướn mày lên nói: “Thế gian mỹ nhân nhiều như mây, chỉ nói Xuân Hạ Thu Đông tứ tỳ, Khuynh Quốc so cũng không bằng. Hầu gia cần gì ủy khuất chính mình?”



Phạm Thiên thẳng lưng tựa trên ghế dựa, đồng tử vừa chuyển nói: “Trong mắt của ta, các nàng ấy cũng không bằng nàng.”



Tiểu hầu gia cho rằng nói như vậy thì mình sẽ để mặc hắn chỉ trích sao? Khuynh Quốc mỉm cười, rũ xuống mi mắt nói: “Hầu gia, Khuynh Quốc cho rằng lưỡng tình tương duyệt mới có thể cùng giường.”



Phạm Thiên hừ lạnh nói: “Phu nhân cho rằng vi phu không thích ngươi?”



“Cùng tiểu Hầu gia không quan hệ.” Khuynh Quốc khép lại chén, đem chén sứ đặt lên mặt bàn, ngạo nghễ nhìn Phạm Thiên nói: “Khuynh Quốc cùng Hầu gia chẳng qua là người dưng. Cùng giường mà ngủ, Khuynh Quốc thực khó nghe mệnh.”



“Ha ha ha, hay cho câu người dưng!” Phạm Thiên giận quá thành cười, quát hỏi: “Tô Khuynh Quốc, nàng là phu nhân ta cưới hỏi đàng hoàng. Tối hôm qua trên tiệc cưới nàng mở miệng một tiếng phu quân, chẳng lẽ là ta nghe lầm?”



Khuynh Quốc thu lại mặt cười, nghi hoặc nhìn qua Phạm Thiên nói: “Khuynh Quốc từng nói cho Hầu gia, ta đã quên rất nhiều sự. Là Hầu gia dặn dò Khuynh Quốc gọi người là phu quân, không phải sao?”
Phạm Thiên với mất đi quyền khống chế, có chút bất đắc dĩ. Mục quang do sa trường luyện lợi hại, con mắt sáng ngời nhìn đôi mắt trong vắt của Khuynh Quốc. Làm gì được đây, không chiếm được nữ nhân nửa điểm chột dạ lùi bước, nam nhân nhún nhún vai nói: “Có lẽ nàng muốn thử qua nhà tù Hầu phủ.”



“Nếu như Hầu gia cảm thấy thế, vậy thì dẫn đường.” Khuynh Quốc nhìn chằm chằm vào nam nhân, đề phòng mỗi thời mỗi khắc sẽ đột kích. “Khuynh Quốc quên nói cho Hầu gia, ta là người thích mềm không thích cứng. Hầu gia nghĩ tại trên mình Khuynh Quốc lấy được cái gì, tự nhiên nên nói thẳng ra, cần gì che giấu. Hầu gia chẳng lẽ cái này cũng không biết rõ?”



Phạm Thiên cười khổ nghĩ, hắn từng cưỡi ngựa chinh chiến, thắng được hiển hách nổi danh, Hoàng Thượng phong làm Tuấn Thiên Hầu. Nào nghĩ mấy ngày nay lại bị một nữ nhân chiếm được thượng phong. Khuynh Quốc trước mặt quả thật là Khuynh Quốc hắn biết, thê tử kết tóc của hắn sao?



Phạm Thiên để tay lên ngực, con mắt màu đen của chậm rãi nhìn Khuynh Quốc mỗi một tấc lõa lộ da thịt. Cẩn thận xem xét trên khuôn mặt, hết lần này tới lần khác dùng kiên nghị thần sắc sắc bén như dao, phong bế tất cả biểu lộ của nàng. Muốn từ mặt nàng nhìn ra chút gì đó, sợ là khó càng thêm khó. “Được, ta không bức nàng. Buông cây trâm, cẩn thận làm thương thân thể.”



Khuynh Quốc dung nhan cẩn thận, nhân tâm biến ảo, mỉm cười. Đi về hướng Phạm Thiên, tư thái mềm mại, dán lên ngực bụng nam nhân, đè ép hai tay của đối phương. Miệng hướng tới, sát qua môi sợ run của nam tử, dời qua bên tai nói khẽ: “Thu hồi chủy thủ trong ngực ngài, cây trâm của ta chính là không có mắt .”



Giây lát sau, trâm bạc trên tay trái Khuynh Quốc đã để lên dương huyệt trên đầu Phạm Thiên. So thân hình, lực lượng, võ nghệ mà nói, giờ phút này đều không thể cùng nam tử địch nổi. Truy đuổi chiến vẫn còn so sánh được một hai, vật lộn sợ chỉ có thúc thủ chịu trói. Ra hạ sách này là vạn bất đắc dĩ. Khuynh Quốc đánh cuộc, đánh cuộc nam nhân do dự một chớp mắt, nàng sẽ thắng.



Lại bị nàng xem thấu. Phạm Thiên sau khi kinh ngạc buông ra cánh tay trên ngực, sờ lên vòng eo trơn mềm của Khuynh Quốc. Đột nhiên, nâng lên cổ của nàng, cúi mặt xuống, hôn sâu lên cánh môi Khuynh Quốc. Thật lâu, mới mở mắt rút lui, hứng thú nói: “Sau này nàng hôn nam nhân bao lần, ta liền hôn nàng mấy lần.”



Phạm Thiên buông ra hai tay bắt ép Khuynh Quốc, vì nàng phủ lên áo mỏng, chậm rãi dạo bước ra cửa phòng. Đương lúc muốn bước ra đi, hắn quay đầu lại nói: “Bất luận nàng là ai, nàng đều là của ta.” Dứt lời, xoay người rời đi.



Khuynh Quốc nghĩ, nếu như kiếp trước của nàng sẽ không phải sống khổ như vậy. Có lẽ có thể nói cho tiểu Hầu gia nàng không phải là Khuynh Quốc chân chính. Đáng tiếc, nhân tâm khó lường, nàng không muốn mạo hiểm. Khuynh Quốc nâng lên chén trà, súc súc miệng nói: “Xuân Phong, đổi nước.”



Tỳ nữ thuần thục làm xong, nối nhau lui ra. Khuynh Quốc bước vào thùng tắm lần nữa, tẩy đi một thân mồ hôi. Ngoài cửa sổ bóng cây phiêu diêu, chiếu lên mặt nước ấm áp một vòng trăng tròn, Khuynh Quốc lấy tay đánh tan bóng trăng, hờ hững mỉm cười. Có lẽ bị giam cầm trong thâm viện Hầu phủ, nam nhân một ngày nào đó có thể có được thân thể Khuynh Quốc. Nhưng muốn tâm của nàng, giống như trăng trong nước này, hao hết tâm tư, cũng là công dã tràng.