Nhân Vi Tự Kỉ Hoạt

Chương 20 : Tâm tình khóa tại chuyện cũ khó quên

Ngày đăng: 12:00 18/04/20


“Khó trách đệ muội nói mình thiện cỡi ngựa.” Phạm Trần vung đoản tiên, nhẹ nhàng quật mông ngựa, cầm dây cương đi hướng Khuynh Quốc. “Một ít thân thủ vừa rồi, nhưng làm chúng ta đều so không bằng. Chính là đường đệ cũng chưa chắc có thân thủ tốt như vậy.”



“Tiểu thúc quá khen.” Khuynh Quốc khẽ động dây cương, ra roi hắc mã dưới thân.



Phạm Trần cười nhìn thanh nhã dung nhan của Khuynh Quốc, trêu ghẹo nói: “Đường đệ cho phép đệ muội không mang theo mũ sa?” Khóe mắt nam nhân nghiêng nhìn qua Phạm Thiên sau lưng, chính hắn đang nheo mắt nhìn mình. Càng có không ít người mặc dù đã đang ở lưng ngựa, lại vẫn chưa theo tư thế Khuynh Quốc cưỡi ngựa oai hùng lấy lại tinh thần.



Mắt Khuynh Quốc nhàn nhạt đảo qua Phạm Thiên, khẽ cười nói:“Phu quân sợ mũ sa bị thổi ném, ta nếu như vừa rồi cưỡi ngựa khom người mà lấy. Chỉ có thể cho phép ta không mang mũ sa.”



Phạm Trần liên tục khoát tay, chỉ ra chỗ sai nói: “Cái gì khom người mà lấy? Chân của đệ muội ôm lấy sườn ngựa, thân thể đều kề sát đất, còn có thể tính xoay người sao? Trách không được đường đệ hoảng hốt, ta đều nghĩ đến đệ muội sẽ bị thương dưới vó ngựa.”



Khuynh Quốc câu môi cười nhạt. “Khuynh Quốc hồi lâu chưa từng cưỡi ngựa, nhất thời không chú ý. Làm cho tiểu thúc lo lắng, là Khuynh Quốc không nghĩ chu toàn.”



"Đâu có, ta còn muốn hướng đệ muội lãnh giáo một hai.” Phạm Trần nhìn thân thể mảnh mai của Khuynh Quốc, thật sự khó có thể tưởng tượng một nữ tử có như thế lại cao minh kỵ mã, cùng phi ngựa chạy băng băng nhặt mũ sa.



“Phu nhân kỵ mã thật giỏi!” Thanh Nhi giục ngựa tiến lên, cùng Khuynh Quốc song song. “Chẳng biết học được cưỡi ngựa lúc nào?”



Khuynh Quốc ruổi ngựa đi về phía trước, cũng không nhìn hướng Thanh Nhi, qua loa nói: “Nhiều năm rồi.”



Thanh Nhi gặp Khuynh Quốc không muốn đáp, cũng không hỏi nhiều, cùng cười nói: “Hôm nay nhờ gặp gỡ phu nhân tiểu nữ mới có may mắn tới Thanh Sơn mã trường đây.”



“Đúng đó!” Bích Đào run rẩy cưỡi tiểu mã câu, tiếng nói vũ mị theo sau mũ sa phiêu dật ra. “Ta đây còn là lần đầu cưỡi ngựa đi!”
Thủ đoạn của nữ nhân thường so với nam nhân càng âm độc. Khi công chúa phát giác không có bất kỳ cực hình nào có thể rung chuyển nàng, tù đến hắc mã của nàng. Trước mặt nàng quật quất, dùng chủy thủ cắt thịt ngựa. Nàng nhìn thân ngựa máu chảy đầm đìa, đau lòng muốn chết. Nàng mới hiểu được tâm của mình còn chưa chết, ít nhất trên thế gian còn có một tia lo lắng.



Hắc mã buồn bã gọi, nó cũng không có để ý trên mình đau xót, mà là dùng đầu lưỡi liếm đi vết máu trên người nàng. Công chúa thấy bọn họ tình thâm, nhe răng cười sai người cắt lấy đầu lưỡi hắc mã, khoét đi hai mắt của nó. Dù vậy, hắc mã còn là nhẫn đau, chảy huyết lệ, một bước run lên quỳ gối bên cạnh nàng.



Công chúa nào chịu được bọn họ dựa sát vào nhau, phân phó trói lại tứ chi hắc mã, tươi sống lôi kéo đến chết, rồi ném cho chó ăn. Đang ở đó một khắc, nàng thề, nàng nhất định hủy diệt vương triều này. Nàng muốn cho mọi người trong hoàng cung vì hắc mã đền mạng.



Nàng nhẫn đến mức người thường không thể nhẫn, nàng sống được sống không bằng chết, chính là vì báo thù. Nữ nhân, kia ngón tay nhỏ nhắn nhẵn nhụi, lời nói nhỏ nhẹ ôn nhu, lại giống như độc xà dữ tợn. Ngoại trừ đầu nhập Khuynh Quốc thân thể, không thể làm gì được. Nàng cả đời này cũng sẽ không cho nữ nhân đụng.



Nàng nhớ tới công chúa cùng cung nữ từng làm nhục nàng, liền hận chính mình vô năng, trơ mắt nhìn xem yêu mã chết thảm. Coi như là qua ngàn năm vạn năm, nàng cũng quên không được trong nháy mắt tim như bị đao cắt kia.



Đừng nghĩ, đừng nghĩ! Nàng nếu như không tận lực khóa lại trí nhớ phủ đầy bụi, chỉ sợ sớm đã điên rồi. Khuynh Quốc buồn vô cớ thở dài, buông nhẹ dây cương khẽ vuốt cổ ngựa, dừng lại tại bên hồ khẽ cong gợn sóng rung động, bao quát bên chân trên tấm bia đá khắc chữ. “Đoạn Tình hồ.”



Khuynh Quốc xoay người xuống ngựa, cúi đầu cười nhạo nói: “Người nếu thật có thể đoạn tình, có lẽ sẽ không khổ như vậy.”



Lạch cạch, lạch cạch.



Con ngươi đen nhánh của Khuynh Quốc sâu kín thê lương nhìn Đoạn Tình hồ, cảm thấy một mảnh phiền muộn. Chợt thấy gò má nóng lên, một cái đầu lưỡi nóng hầm hập liếm bên mặt của nàng. Da lông màu đen, mắt to thủy linh. Khuynh Quốc nhẹ ôm đầu ngựa, tay phủ bờm ngựa. Hắc mã trước mắt trông thật quen thuộc. Thậm chí có khoảnh khắc hoảng hốt, giống như về với kiếp trước. Hắc mã của nàng hiểu tiếng người. Nàng nghĩ nói cho nó biết một lần, trong lòng mình sớm đem nó nhận thức làm huynh đệ. Có phải là buồn cười? Nàng lại đem súc sinh xem như người. Kỳ thật trong mắt nàng người còn không bằng súc sinh.



Nàng là sát thủ, là thích khách, cũng là vô danh chiến tướng. Trong thiên hạ nàng có thể tin ai? Có ai sẽ không phản bội nàng? Nàng bị thương đã bao nhiêu lần, nàng là giãy dụa chết như thế nào, lại có ai đưa qua viện thủ? Súc sinh trực giác thường so với người thông minh. Hắc mã cùng nàng thượng kinh biết rõ sẽ chết, lại cận kề cái chết đối với nàng bất ly bất khí. Phần tâm ý này mặc dù là người yêu triền miên lưu luyến cũng khó mà lâm nguy không sợ. Bao nhiêu năm đã qua, vương triều kia chỉ sợ sớm đã hóa thành bụi bùn, nhưng nỗi hận này lại bám theo trong lòng của nàng, ngàn năm khó diệt.