Nhân Vi Tự Kỉ Hoạt

Chương 29 : Ngươi lừa ta gạt thành tang Hoàng Tuyền

Ngày đăng: 12:00 18/04/20


Quan tài Tô Phóng đặt ở chếch viện, do Khuynh Thành tế bái ba ngày, đưa đi hạ táng. Tô gia suy bại, hôm nay một người lại vừa chết tha hương, chỉ còn lại hai người Lưu Thị chịu tang.



Phạm Thiên là Hầu gia, người chết lại là nhạc phụ trên danh nghĩa, không thiếu được kính một nén nhang. Ngược lại Khuynh Quốc đối với việc này đạm mạc đến cực điểm, đừng nói thượng hương dập đầu, mặc dù Lưu Thị gọi người đến thúc ép cũng bị nàng lấy lí do thân thể không khỏe đuổi đi.



Phạm Thiên ở cùng với Khuynh Quốc mấy ngày liền, trong mắt hắn đối phương giống như một điều bí ẩn. Lúc mới quen ở Yên Châu thẹn thùng, ngày đó gả vào Hầu phủ kinh hỉ, lúc biết được hắn thích Khuynh Thành oán hận, sau khi tỉnh dậy lần nữa giảo hoạt, lạnh lùng đã hình thành thì không thay đổi, thủ đoạn ăn miếng trả miếng, còn có mục quang như thể nhìn thấu hết thảy kia. Muốn nói nàng là nguyên lai Khuynh Quốc, làm người khó có thể tin tưởng, nhưng lại không thể không tin. Thử hỏi trên đời sao có người giống nhau như thế?



“Đang xem gì vậy?” Phạm Thiên phê xong công văn, nghe Thu Sương khai báo chuyện vụ trong phủ, nhỏ giọng đi về hướng giường gỗ lim, túm lấy quyển sách trong lòng bàn tay Khuynh Quốc. Nhìn xong, hắn không khỏi ngạc nhiên nói: “Đây không phải quân sách của ta sao?”



“Sao thế? Cuốn sách này ta không được xem?” Khuynh Quốc nghiêng người dựa vào gối, nhướn mày nói.



Phạm Thiên vội vàng đem sách trả cho Khuynh Quốc, ngồi xuống sát nàng, cùng cười nói: “Đâu có. Trong Hầu phủ của ta có cái gì không thể cho phu nhân xem chứ?” Chỉ là hắn không ngờ tới, câu chữ buồn tẻ như thế, Khuynh Quốc lại đọc rất chăm chú.



Khuynh Quốc mấy ngày nguyệt triều nằm trên giường, cũng là dễ dàng cho tập nội công. Nhưng Phạm Thiên ở bên lại thật không ổn. Nàng mở sách ra, mắt liếc nam nhân nhàn nhạt nói: “Hầu gia, Khuynh Thành mấy ngày gần đây có tang, ngươi không ngại đi thăm nàng nhiều một chút.”



“Ta đi rồi, sát thủ đến thì sao? Nàng bảo ta yên tâm như thế nào được?” Phạm Thiên thật sâu nhìn Khuynh Quốc, rũ xuống mí mắt thở dài.



Khuynh Quốc hừ lạnh, cười nói: “Hầu gia chẳng lẽ không muốn sớm phá mê án này? Dẫn xà xuất động cũng là một kế.”



Phạm Thiên nhíu mày trầm ngâm. “Đối với ta mà nói, tính mạng của nàng so với mê án quan trọng hơn nhiều."



“Hầu gia, ước nguyện ban đầu của ngươi khi cưới ta là vì gì? Vì phá mê sự ở Hà Viên.” Khuynh Quốc lắc đầu cười nhạo, tự hỏi tự đáp. “Ngươi nếu coi trọng ta thật, sao lại đưa ta vào hiểm cảnh? Huống chi bây giờ trong Hầu phủ ở đâu có thái bình? Lời nói ở tràng diện cũng không cần nhắc lại .”



“Nàng...”



Phạm Thiên khổ thán, hắn sao lại đối với nữ nhân dụng tâm như thế? Kết quả là nàng lại bất vi sở động. Nhưng nghĩ đến Khuynh Quốc thích Phạm Bất Mộng, tâm của hắn liền trận trận co rút đau đớn.



Phạm Thiên nhẹ nhàng cầm tay Khuynh Quốc, chất vấn: “Vì cái gì không tin ta thích nàng?”



Khuynh Quốc bỏ tay Phạm Thiên ra, cười lạnh. “Ngươi thích ta, không giả. Giống như ngươi thích Bích Đào, Diệp Liên. Tại trong nội tâm Hầu gia, Khuynh Thành mới là người ngươi coi trọng nhất. Ta và ngươi bất quá là ích lợi tương quan, ngươi nhất thời cao hứng không chiếm được vào tay, ngược lại nhớ không quên.”



“Lòng ta có Khuynh Thành thời gian đã lâu rồi, nhất thời cảm thấy khó vong tình. Khuynh Quốc, nàng đã không chịu được Khuynh Thành, cần gì phải lưu lại nàng ấy?”



Hai đầu lông mày nam nhân tràn đầy không kiên nhẫn. Hắn đối với Khuynh Quốc tốn không ít tâm tư, đối phương lại vẫn như cũ như gần như xa, như thể đối phương là không muốn tiến thêm, chỉ nghe Khuynh Quốc mở miệng nói: “Hầu gia, ta lưu lại Khuynh Thành chính là mong ngươi đừng rời tình cùng ta. Ngươi nói yêu mến Khuynh Thành, sao không cho ta xem xem tình này có thể có mấy phần xuân thu.”



Phạm Thiên đột nhiên cứng lại, muốn nói cái gì, lại là miệng lưỡi đắng chát khó tả.



Khuôn mặt Khuynh Quốc xuân phong nhất độ, câu dẫn ra cánh môi, nói: “Hầu gia. Bây giờ chi phí ăn mặc của Khuynh Quốc đều là ngươi cho, thì ta sẽ giúp ngươi phá mê sự ở Hà Viên. Ta từ nhỏ thủ tín, ngươi không cần lại dùng tình yêu ước thúc ta.”



Phạm Thiên day thái dương, buồn bã thở dài. Hắn nghĩ nói cho Khuynh Quốc, chính mình đối với nàng quả thật có tình, cũng không phải là vì việc ở Hà Viên. Nhưng Khuynh Quốc lại muốn hắn dùng tình cùng Khuynh Thành, đừng làm phụ lòng người. Nam nhân chống lại con ngươi đen tĩnh mịch của Khuynh Quốc, lời trong bụng giờ phút này hắn nói ra như thế nào được?



Hầu gia không nói gì đứng dậy, rời khỏi phòng ngủ, không dám nhìn mắt Khuynh Quốc nữa.



Phạm Thiên vẻ mặt buồn bã bước ra khỏi Hà Viên, nội tâm tràn đầy phẫn nộ. Hắn chinh phạt tứ phương, gặp qua không ít kỳ nữ, các nàng chỉ cầu phu quân thiệt tình đối đãi, mà Khuynh Quốc lại muốn là chỗ yêu duy nhất.



Lúc này trong đầu Phạm Thiên hiện ra bóng dáng tỷ muội Tô gia. Hắn cười khổ nghĩ, nếu như nhân tâm có thể do chính mình khống chế, hắn không nên yêu Khuynh Quốc, khiến cho bây giờ lấy hay bỏ đều lưỡng nan.



“Nô tỳ tham kiến chủ tử.”



Phạm Thiên đột nhiên cả kinh, ngẩng đầu nhìn lên. Nha hoàn áo xanh phúc thân vấn an hắn, phía trên cổng vòm sau lưng tỳ nữ viết hai chữ ‘Mai Trai’.



Chính hắn cũng bất tri bất giác đi tới Mai Trai, Phạm Thiên chuyển động đôi mắt, thuận miệng hỏi: “Phu nhân các ngươi có trong nội viện không?”



“Buổi trưa hôm nay Khuynh Thành phu nhân cùng Diệp Liên phu nhân đi ngắm hoa.” Nha hoàn cúi đầu báo cáo.



Phạm Thiên khẽ gật đầu, nói: “Lưu lão phu nhân đâu?”



“Nàng trong phòng nghỉ tạm.” Nha hoàn trong nháy mắt hỏi: “Chủ tử có muốn nô tỳ đem nàng đánh thức?”



Phạm Thiên khoát tay nói: “Không, ta chỉ là đi bốn phía một chút. Ngươi đi nói cho Hạ Vũ, có chuyện gì mau chóng hướng ta bẩm báo.”



“Dạ, chủ tử.”



Phạm Thiên đi hướng trở lại Cúc Hiên, né chỗ dòng người, rẽ vào con đường nhỏ vắng vẻ. Không đến hai khắc, đập vào mắt hắn đều là biển hoa. Trong vườn hoa cành chằng chịt, có kề sát đất, đến đầu gối, càng có rậm rạp chằng chịt loạn mắt người.



Phạm Thiên lặng yên trốn tại sau bóng cây, nhìn hai tiểu thiếp đưa lưng về phía của hắn cách đó không xa, rửa tai lắng nghe.



“Diệp Liên tỷ tỷ, tỷ nhập Hầu phủ hơn ba năm, lại vì phu quân sinh hạ trưởng tử. Sau này mong tỷ chiếu cố muội muội nhiều một chút!” Ngón tay ngọc của Khuynh Thành bưng chén sứ, hướng Diệp Liên cười.



Diệp Liên nhìn qua sắc thu trong vườn, dịu dàng nói: “Khuynh Thành muội muội sao lại nói vậy? Ta chẳng qua là của cơ thiếp của tướng công, muốn nói chiếu cố còn phải làm phiền phu nhân.” Đuôi mắt Diệp Liên hướng Khuynh Thành, cười khẽ. “Nói như thế nào muội muội cũng là thân muội của phu nhân, huống chi còn mang cốt nhục của tướng công, còn sợ không được sủng ái sao?”



Khuynh Thành vuốt ve váy dài, ra vẻ cau mày. “Tỷ tỷ, chúng ta là người một nhà, không nói hai lời. Phu quân vốn là muốn cưới ta, lại có người từ đó cản trở, hại không ít danh tiết của ta, càng liên lụy Tô gia cửa nát nhà tan. Nếu nữ tử hiền thục, ôn nhu như tỷ tỷ ngồi trên vị trí Hầu phủ phu nhân, Khuynh Thành cũng cam tâm làm tiểu thiếp. Nhưng người như cô ta, Khuynh Thành dù cho làm thiếp cũng không an tâm!”



“Muội muội nói đùa.” Diệp Liên bốc lên hoa mai cao nha hoàn đưa lên, ôn nhu nói: “Hầu phủ lớn như vậy, cũng chỉ có thủ đoạn của phu nhân mới có thể hàng phục được những tiểu bộc lười biếng kia.”
“Ta nói khi nào?” Diệp Liên hồ nghi nói, chẳng lẽ là mình trong lúc vô tình tiết lộ?



Khuynh Quốc cười nói: “Hầu môn sâu giống như biển. Nữ quyến ở hậu viện ngày thường cũng không được ra khỏi phủ, son phấn đều dựa vào ngoại viện chọn mua. Một tiểu thiếp như ngươi, bên ngoài viện có thể có vài tâm phúc, nhưng đối với ngươi có thể có phần trung tâm không? Còn nữa, việc bí ẩn như thế này sao ngươi có thể nhờ tay kẻ khác mua?”



Diệp Liên hối hận, hơn nữa là không cam lòng. “Ngươi nghĩ xử trí mẫu tử ta như thế nào?”



Mắt Khuynh Quốc mang thương cảm nhìn Diệp Liên, nói: “Ngươi nguyên làm hại ta, kỳ thật là tự hại mình.”



“Chuyện đó là ý gì?” Diệp Liên kìm lại cảm giác khó chịu trong thân thể, đặt câu hỏi.



“Ngươi biết Khuynh Thành hận ta, liền dùng độc cao dụ, mượn tay nàng bỏ ta. Sau khi chuyện thành công, thạch tín này ngươi có thể hỏi gì cũng không biết. Khuynh Thành khó lòng giải thích, Hầu phủ sao có thể dung nàng? Khá lắm mưu kế một mũi tên trúng hai con chim.” Khóe miệng Khuynh Quốc hơi vểnh, nhẹ trào nói: “Đáng tiếc, ngươi đánh giá thấp Khuynh Thành. Xem thường đối thủ chính là tử kỳ của ngươi.”



“Ngươi muốn giết ta?”



Khuynh Quốc đạm mạc nhìn khuôn mặt u sầu thảm đạm của Diệp Liên, hừ cười. “Không cần ta ra tay, ngươi đã độc nhập phế phủ.”



Nói gì có thể trong nháy mắt khiến người như đặt mình trong tuyết thủy, lạnh đến thấu xương?



Dáng vẻ nhỏ nhắn mềm mại của Diệp Liên phút chốc uốn éo lại, trong bụng gián đoạn đau đớn, nàng tưởng rằng chính mình quá mức kinh hãi, thức ăn không tiêu hóa được. Chẳng lẽ lại là điềm báo trúng độc? Nàng ăn cái gì? Trúng độc như thế nào?



Diệp Liên trừng lớn mắt, nhìn hướng đầy bàn đồ ăn. Đúng rồi, hóa ra Xảo Nhi trên mặt khóc lóc om sòm, làm mọi người thư giãn, lại âm thầm sử dụng thủ cước. Xảo Nhi chỉ về phía nàng tức giận mắng, lúc muốn đẩy ngã bàn có lẽ chính là vụng trộm đem độc thả vào thức ăn.



Chẳng trách, Khuynh Quốc vừa rất có thâm ý nhìn món ăn quý lạ trên mặt bàn. Nhưng nàng sao lại biết được? Những việc này có thật không? Nàng thật trúng độc, mệnh nàng sớm tắt sao? Diệp Liên chờ đợi một tia sinh cơ, vừa định mở miệng nói cái gì, một dòng mặn đắng phun lên lưỡi, theo môi nàng tràn ra điểm điểm đỏ hồng.



Tại sao phải như vậy, vì cái gì? Nàng chẳng qua là vì bảo vệ tính mạng, vì nhi tử của mình! Trong bụng Diệp Liên phát ra kịch liệt đau nhức, lập tức cả thân thể như vùi sâu vào trong hố lửa, đau nhức thấu xương. Nàng cố nén đau đớn, đóng mở cánh môi đầy máu, rốt cuộc cũng không mở miệng được. Con mắt không chớp nhìn chằm chằm vào tiểu nhi trong ngực Khuynh Quốc, chảy xuống nước mắt đỏ ngầu...



Nghĩ dùng độc hại người, lại bị kịch độc cắn trả, thật sự là buồn cười. Khuynh Quốc đi qua Diệp Liên đang thất khiếu chảy máu, ôm hài tử, đưa lưng về phía Diệp Liên bước vào nội thất. Nàng nhìn Phạm Thiên ở chỗ bí đạo. Mục quang tương giao, đoán không ra sâu cạn.



“Không đi nhìn mặt nàng lần cuối sao?”



Phạm Thiên không đáp, ôm Khuynh Quốc đi vào bí đạo, lưu lại một căn phòng trong trẻo nhưng lạnh lùng. Trong địa đạo một mảnh đen nhánh, chỉ nghe thanh âm đi lại của nhau. Đi mười bước, Phạm Thiên nhíu mày hỏi: “Nàng cùng ta mới thẩm vấn tỳ nữ của Diệp Liên, cô ta nói Diệp Liên làm độc cao là vì độc chuột. Sao nàng biết nàng ấy muốn hại nàng?”



Khuynh Quốc vỗ vỗ tiểu nhi trong cánh tay, trả lời: “Dù cho người ở hậu viện đều làm điểm tâm độc chuột, Diệp Liên cũng sẽ không làm. Nàng có một hài tử vừa biết bò, mới chập chững đi được vài bước, sao lại để điểm tâm kịch độc trong phòng? Không để ý, chẳng lẽ không phải hại hài tử của mình?”



Phạm Thiên thất kinh nhìn như thể Khuynh Quốc đang ở trước mắt, suy nghĩ hỏi: “Phu nhân vì sao lại biết rõ Diệp Liên trúng độc?”



“Diệp Liên không chết, người bị chết chính là Khuynh Thành.” Khuynh Quốc đếm lấy bước chân của mình, nói: “Độc cao tuy là Diệp Liên cho, bất lợi rõ rệt với ta lại là Khuynh Thành. Chỉ có Diệp Liên bị mất mạng, chết không đối chứng, mới có thể đem sai toàn bộ đổ cho cô ta.”



“Nói như vậy, Xảo Nhi đến tiểu viện nháo loạn là có rắp tâm khác?” Phạm Thiên nghi hoặc nói: “Sao nàng đoán cô ta sẽ dùng độc?”



“Độc là biện pháp giết người dễ dàng nhất với nhược nữ tử. Không phải sao?” Khuynh Quốc chê cười nói: “Có lẽ độc này là Khuynh Thành vì ta mà chuẩn bị.”



Phạm Thiên không biết tiếp lời như thế nào, cười khổ dẫn đường. Hai người trở lại phòng ngủ Hà Viên, gọi tỳ nữ vào hỏi.



Quả thật như Khuynh Quốc suy nghĩ, Mai Trai truyền ra lời đồn, nói Diệp Liên lừa gạt Khuynh Thành, khiến nàng vô tình hại Khuynh Quốc. Nhưng Khuynh Thành cũng ăn độc cao, gây ra đẻ non thống khổ. Xảo Nhi vì đỡ cho chủ, đi tiểu viện của Diệp Liên lý luận. Diệp Liên tự biết tội trọng uống thuốc độc tự vận.



Phạm Thiên, Khuynh Quốc dò xét hai mắt lẫn nhau, nam nhân ngượng ngùng đứng dậy, phân phó tỳ nữ hầu hạ phu nhân cẩn thận, hướng Mai Trai mà đi.



Khuynh Quốc gọi tiểu tỳ dọn bữa tối, âm thầm bỏ huyệt ngủ của tiểu nhi. Nhìn mặt hài tử ngây ngốc cười, lờ mờ lại thấy dung nhan tư lự kia của Diệp Liên.



Trong Mai Trai ánh nến tươi sáng, Khuynh Thành nằm tại bờ giường, thái dương ướt sũng dán vài sợi tóc, trông thật đáng thương. Nàng vẫy lui nô tỳ, mẫu thân, chính là vì chờ Phạm Thiên, làm cho hắn nhìn bộ dáng chật vật của nàng, làm hắn đau lòng, làm cho hắn hối hận không nên đối với nàng như thế.



Ngoài cửa sổ sắc trời bắt đầu tối, canh giờ từng giọt từng giọt trôi qua, lại không thấy nam nhân tiến đến an ủi một câu. Khuynh Thành thê lương, nàng thậm chí tự hỏi có phải nam nhân đã quên nàng, đã quên bọn họ từng thề non hẹn biển. Khuynh Thành cầm lấy chăn mỏng xé rách, nàng không có tiền không có địa vị, nhưng nàng thông tuệ, nàng mỹ mạo. Nàng có chỗ nào không bằng tiện nhân kia? Nàng hôm nay không phải thua Khuynh Quốc, mà là thua vì nam nhân tuyệt tình!



Khuynh Thành đang ai oán chợt nghe âm thanh lại gần, bề bộn nhìn ra phía con đường nhỏ. Người đến tư thế oai hùng tuấn lãng, không phải Phạm Thiên thì là ai?



“Phạm Lang!” Khuynh Thành gặp tình nhân bản thân đợi một đêm đang đến gần trong gang tấc, bất chấp khóc, mềm nhũn hỏi: “Lang quân, hài tử của ta và chàng bất hạnh chết non, chẳng lẽ chàng không đau lòng sao? Ta không biết điểm tâm có độc, bằng không sao lại ăn? Chàng cũng đừng nghe tin nói bậy, không để ý Khuynh Thành!”



Phạm Thiên cũng không đến gần, đứng ở chỗ trong ngoài cách xa nhau, lạnh lùng nhìn Khuynh Thành. “Không cần sợ. Chuyện hôm nay ta sẽ vì tình cảm trước đây mà không truy cứu, tự chăm sóc bản thân cho tốt!”



“Phu quân!” Khuynh Thành đưa tay hướng Phạm Thiên, khóc rống nói: “Chàng vì sao tin cô ta, không tin ta? Chàng đã quên ta sao? Ta hiện tại thật là không còn chỗ dựa nào nữa, chỉ còn chàng. Chàng vì sao không thể quan tâm ta hơn một chút?”



“Nàng không nên hại Khuynh Quốc.” Phạm Thiên xoay người lại với Khuynh Thành, nói: “Nàng ấy cũng không nghĩ tranh gì với nàng.”



Khuynh Thành giận dữ quát: “Chàng bị cô ta lừa! Các người đều bị cô ta lừa!”



Tiếng rống giận của nữ nhân cũng không níu lại bước chân Phạm Thiên, ngược lại khiến nàng tự hãm mình trong tuyệt vọng. Tâm nam nhân hướng về những nữ nhân khác quá nhanh, quá là nhanh!



Tiếng khóc thê thương của Khuynh Thành không ngờ cùng âm thanh cây cối gào thét ngoài phòng trở thành ác mộng trong Mai Trai.



Nhưng khi đến bình minh, Khuynh Thành khóc khô nước mắt, nghĩ ngợi sau này nàng sẽ đi con đường nào.