Nhân Vi Tự Kỉ Hoạt

Chương 30 : Giải mê mộng về con đường nhỏ

Ngày đăng: 12:00 18/04/20


Rắc rắc…



Thanh âm lá cây rung động tràn đầy hai lỗ tai.



Nàng ở trong sương mù chạy trốn, giống như có gì đuổi theo nàng. Bên tai là tiếng gió gào thét, lá cây sàn sạt rung động. Ngẩng đầu nhìn lên, đầy trời đều là bóng cây. Nàng tự nói với mình không thể ngừng, sau lưng vừa đong vừa đưa, giống như vật gì đó đang bay. Nhanh, nhanh hơn nữa! Nàng không muốn nhìn thấy…



Sau khi vào Hà Viên, nàng không biết mình đã mơ như vậy bao nhiêu lần. Thanh âm giống nhau, phong cảnh giống nhau, nàng vĩnh viễn chạy không ra khỏi sương mù, cùng quái ảnh kỳ dị sau lưng kia. Cảnh sắc nàng nhìn thấy trong mộng là ở đâu, khi nào chứ? Nếu như chỉ là một giấc mộng, vì sao nàng đối trăm vạn địch không mất hào khí, lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh?



Chẳng lẽ bởi vì vào thân thể của nữ nhân, tâm tính đều thay đổi? Khuynh Quốc chậm rãi dạo bước dọc theo đường hẹp quanh co, tiểu nhi trước mặt đi được vài bước xiêu xiêu vẹo vẹo, tỳ nữ một bên thỉnh thoảng lại nâng lên một lần.



Nhìn tiểu nhi không tránh khỏi nhớ tới Diệp Liên. Một bộ quan tài mỏng, một nén nhang khói, chính là sở đắc cả đời của Diệp Liên. Cô ta không nên hại nàng, cuối cùng lại là tự nhóm lửa đốt mình.



Diệp Liên nói sợ nàng không dung được hai mẫu tử cô ta. Kỳ thật, cô ta không phải không ghen ghét vị trí chính thê của Khuynh Quốc, sợ nếu Khuynh Quốc có nhi tử, trưởng tử ép xuống nhi tử của thiếp thất, từ nay về sau không có ngày ngẩng đầu nổi.



Nàng từng là sát thủ lấy mạng người, cũng chính là vũ khí hung tàn trong tay kẻ khác. Nàng chinh chiến sa trường thập tử nhất sinh, chẳng qua chính là tay sai trong miệng hoàng tộc quý tử. Hôm nay nàng một thân la quần, sống tại hậu viện Hầu phủ. Người ngoài thấy Hầu phủ cảnh tượng tươi đẹp, nào biết được sát khí âm thầm che giấu, cùng bẫy rập trí mạng kia.



“Phu nhân, Khuynh Thành phu nhân đã ở bên ngoài Hà Viên quỳ hai canh giờ.” Thu Sương mở miệng nhắc nhở.



Khóe mắt Khuynh Quốc ánh lên, liếc Thu Sương nói: “Khuynh Thành tự cầu phạt quỳ, ngươi bẩm báo ta thì có liên quan gì?”



Người sáng suốt đều biết hành động lần này của Khuynh Thành là hướng Khuynh Quốc thỉnh tội. Nhưng Khuynh Quốc giả bộ như không rõ, một tỳ nữ như Thu Sương thì phải làm sao đây? Chỉ đành nhẹ lời giải thích: “Phu nhân, dù Khuynh Thành phu nhân có sai lầm gì, nàng vừa mới mất hài tử cũng nên điều dưỡng một chút. Nếu không sẽ sớm mắc bệnh.”



Khuynh Quốc cười nói: “Theo ý của ngươi, sau này Khuynh Thành có ốm đau gì là đều tại ta?”



“Nô tỳ không dám.” Tầm mắt lạnh lùng của Khuynh Quốc nhìn khuôn mặt Thu Sương, làm tiểu tỳ sợ run cả người.



Thu Sương lặng yên lui ra, nhưng trong lòng không khỏi cảm thấy tư vị. Nàng âm thầm ái mộ Hầu gia, nhưng tự biết thân phận mình không xứng, đành phải đem tương tư giấu diếm trong lòng. Danh phận Diệp Liên, Bích Đào chẳng qua là thị tẩm nhiều hơn. Khuynh Thành vì là người Hầu gia yêu, nàng vốn nên ghen ghét Khuynh Thành. Nhưng Hầu gia lại cưới Khuynh Quốc, một nữ tử dung nhan, xử sự đều không bằng nàng.



Nàng muốn làm cho Hầu gia dùng ánh mắt nhìn Khuynh Quốc mà nhìn nàng, trông mong Hầu gia có thể gọi nàng một tiếng ái thê... Nhưng những việc này đều là ảo tưởng, nàng thậm chí phải khúm núm hầu hạ Khuynh Quốc, một nha đầu nông thôn ngay cả việc của nữ nhi cũng đều không biết.



Thu Sương hận, vì sao thạch tín hôm trước không đem Khuynh Quốc độc chết, bị chết ngược lại là Diệp Liên? Khuynh Thành mất con, nàng tất nhiên mừng rỡ. Nhưng nhìn nước mắt ai oán, thân hình mảnh mai của đối phương, vì muốn ở lại bên người Hầu gia mà không tiếc thân thể yếu đuối quỳ trên đất lạnh cầu xin tha thứ. Thu Sương như thể thấy được chính mình, sao tránh khỏi cảm thấy đồng bệnh tương lân?



Khuynh Quốc chếch thân nhìn bóng lưng Thu Sương, lắc đầu lãnh trào, lại là một kẻ si ngốc, bị thái độ buồn bã của Khuynh Thành mê hoặc.



Hành động lần này của Khuynh Thành là vì sao? Là muốn mọi người đồng tình cùng cô ta. Việc hạ độc đã đổ cho Diệp Liên, cô ta chẳng qua bị tội danh ngộ thương. Huống chi, mất đi hài tử đối với nữ nhân mà nói là đau xót biết nhường nào?




Khuynh Quốc không đáp, hỏi lại: “Hầu gia, nếu có người muốn giết ngươi nhưng vì ngại thế lực sau lưng người mà không thể phản chế. Ngươi cảm thấy nên đem hắn đuổi xa hay là để dưới mắt mình, cách nào an toàn hơn?”



Phạm Thiên không phản bác được, cười khổ mà nói: “Phu nhân nghĩ ta nên làm như thế nào?”



“Khuynh Thành còn quỳ gối ở tiền viện sao?”



Phạm Thiên nhìn nhan sắc Khuynh Quốc, đáp: “Lúc ta tới đã sai người vịn nàng trở lại Mai Trai .”



“Như thế rất tốt. Nếu không, Hầu gia không phải quá tuyệt tình hay sao?”



“Khuynh Quốc, ta...”



Khuynh Quốc đưa tay ngừng lời nói của Phạm Thiên, nhìn qua nam nhân nói: “Đêm nay làm cho Thu Sương chuyển nhập tiểu viện của Diệp Liên. Sau này ngươi đối với nàng quan tâm một chút. Đưa Thu Sương đi lại trong nội viện nhiều hơn, ít đến Hà Viên. Không cần bao lâu, Khuynh Thành sẽ minh bạch ai mới là đối thủ của nàng.”



Một chiêu thật hiểm, thủ đoạn thật lợi hại. Càng tiếp cận Khuynh Quốc càng đoán không ra suy nghĩ của nàng, càng kinh hãi mưu trí của nàng. Một nữ tử khuê phòng có thể so với nam nhi đa tài, sao không cho người nghiêm nghị nâng kính?



Phạm Thiên uống chén rượu, ổn định tâm thần đứng lên, nói: “Vậy ta làm thế đi.”



“Từ đã.”



“Sao vậy?” Phạm Thiên không hiểu nói.



Khuynh Quốc khẽ cười: “Hầu gia, Khuynh Thành giảo hoạt. Ngươi dùng cớ gì để đem Thu Sương đón vào tiểu viện?”



“Việc này...”



“Không bằng Hầu gia mượn việc Khuynh Thành quỳ xuống trước cửa Hà Viên, ta không mảy may để ý được không? Trước an ủi Khuynh Thành, lại thanh thản Thu Sương. Sau này nên làm như thế nào Hầu gia sẽ không cần Khuynh Quốc phải nhắc nhở chứ?”



Nhìn thần thái Khuynh Quốc, Phạm Thiên bỗng nhiên xoay người hướng Khuynh Quốc, nâng lên cằm nàng, cúi xuống hôn. Khi miệng lưỡi thân mật mang theo mùi rượu phảng phất, cay độc vô cùng. Con ngươi đen của Khuynh Quốc nhìn thẳng đôi mắt ưng chỉ cách một ly, hiện ra nhàn nhạt ý chê cười.



Phạm Thiên bất đắc dĩ buông ra, chuyển hướng con đường nhỏ, thần sắc một mảnh xấu hổ. Không sai, Phạm Thiên dùng sắc mặt này rời đi, tám chín phần mọi người sẽ cho rằng hai người bọn họ có tranh cãi.



Khuynh Quốc nhập giường, thầm nghĩ, quân cờ Thu Sương này không biết có sử dụng được hay không? Phạm Thiên sẽ vì mê sự Hà Viên mà hy sinh bao nhiêu?