Nhật Ký Báo Thù

Chương 15 :

Ngày đăng: 22:59 22/04/20


Sau đó, Triệu Lẫm trầm mặc một hồi, ngược lại Ngụy Vũ cùng Diệp Thiên Tuyết nói chuyện với nhau cực kỳ vui vẻ.



Chỉ là ba người cũng rất ăn ý không có ai nói đến chuyện đã xảy ra trong bữa tiệc. Tài xế nhìn ba người ở bên cạnh, cảm thấy không khí này thật có chút quái dị, vì vậy, anh ta cũng không nói chuyện.



Đầu tiên đưa Diệp Thiên Tuyết về đến nhà . Lúc cô xuống xe, Triệu Lẫm cũng cùng đi theo, sau đó liền đóng cửa lại, cười nói với Ngụy Vũ: "Cậu về đi thôi." Ngụy Vũ có ý muốn cùng ra ngoài, Diệp Thiên Tuyết lại với vẫy vẫy tay với anh: "Tiểu Mập cậu đi trước đi, ngày mai chúng ta gặp nhau."



Lúc này Ngụy Vũ lúc này mới trợn hai mắt nhìn Triệu Lẫm, nhìn về phía Diệp Thiên Tuyết lo lắng nói mấy câu, mới rời đi.



Triệu Lẫm ở bên cạnh nhìn Ngụy Vũ đi khỏi, mới cười nói: "Anh ta đối với em thật là quan tâm. Cũng không thấy hắn ta đối với người khác quan tâm nhiều như vậy."



"Nếu như quan tâm người khác là anh, " Diệp Thiên Tuyết vừa xoay người đi vào trong, vừa trả lời, "Tôi cảm thấy, cậu ấy quan tâm mới là không đúng. Đối với một người cùng giới mà quan tâm như vậy, ách thì . . . . . . Muốn đi vào ngồi một chút sao?"



Mặc dù hỏi như vậy, nhưng cô lại chắn cửa, không có nửa ý tứ nhường đường.



Rút cuộc, cửa bị kéo ra, trong nhà cô bảo mẫu cười híp mắt đứng ở cửa nói: “ Vừa rồi mới nhận được điện thoại ở bên kia, nói đại tiểu thư về nhà trước. Cậu này là bạn của tiểu thư, mời vào nhà ngồi chơi một chút."



Diệp Thiên Tuyết cười khanh khách, Triệu Lẫm lại cười ha hả lên nói: "Xem ra, tôi nhất định phải đi vào ngồi chơi rồi." Nói xong, đi nhanh tới.



Diệp Thiên Tuyết xoay người đi vào, cũng không để ý anh ta.



Vào phòng khách nhà họ Diệp, ngồi xuống Triệu Lẫm có chút thích thú quan sát một chút, sau đó chuyển sang chỗ ngồi ở đối diện, tự nhiên dặn dò phòng bếp làm đồ ăn khuya cho Diệp Thiên Tuyết, nói: "Cố Gia quả nhiên là nhà có tiền. Đồ dùng riêng cũng rất khác biệt."



Diệp Thiên Tuyết miễn cưỡng ngẩng đầu: "Có cái gì khác biệt, không giống bình thường." Ngừng lại một chút, cũng không đợi Triệu Lẫm trả lời, cô hỏi: "Anh đi theo tôi trở về, có điều gì muốn nói?"



Triệu Lẫm lắc đầu: "Không, chẳng qua là cảm thấy, em rất thú vị, muốn nhìn tìm ra suy nghĩ trong đôi mắt em một chút."



Diệp Thiên Tuyết nhíu mày: "Tôi? Thú vị?"



Triệu Lẫm gật đầu: "Anh rất ngạc nhiên, một đại tiểu thư sống an nhàn sung sướng, làm gì đến nỗi sự hận thù lớn như vậy, thậm chí hận đến muốn phá hủy người khác."



Diệp Thiên Tuyết trầm mặc chốc lát, ngẩng đầu nhìn hắn.
"Gần đây rớt hạng hơi nhiều , em có chút lo lắng. . . . . ." Cô ta nói còn chưa dứt lời, đương nhiên có Liễu Đan văn giúp đỡ cô ta .



Diệp Hâm Thành lại không thèm để ý chút nào: "Muốn mời là được ngay sao, xếp hạng cũng không kém gì." Liễu Đan Văn âm thầm nghiến răng, nhưng mà trên mặt lại tươi cười nói: "Chỉ là, trong khoảng thời gian ngắn không biết tìm được người nào có trình độ. Anh xem gia sư của Tiểu Tuyết. . . . . ."



"Dì Liễu, " Diệp Thiên Tuyết ngắt lời cô ta, "Thấy giáo con có giỏi hơn nữa, cũng là của con. Bản thân con còn học chưa xong, là không thể nào chuyển cho Phỉ Phỉ được . Hơn nữa, xếp hạng của Phỉ Phỉ chỉ là từ ba mươi rớt xuống ba mươi năm, vẫn là học sinh khá giỏi, không thể so với người kém như con đây . Vốn là kém, nếu như gia sư vừa đi, chỉ sợ lại đi về vị trí cũ."



Liễu Đan Văn cười cũng có chút lúng túng, vội vàng nói: "Không, dì không có ý đó. Dì nói là, có thể tìm bạn học của gia sư được không. Con không phải là nói là sinh viên đại học A sao?"



Diệp Thiên Tuyết lúc này mới chợt hiểu, cười một cái nói: "Thế này, con biết rồi. Con sẽ hỏi giúp . Chẳng qua con khuyên dì Liễu ngươi đừng ôm hy vọng quá lớn, dù sao, sinh viên năm tư, mọi người đều bắt đầu vội vàng đi tìm việc làm."



Liễu Phỉ Phỉ lập tức thốt lên: "Người kia, gia sư dạy kèm tại nhà cũng không cần tìm việc làm rồi hả ?"



"Cái này a, " Diệp Thiên Tuyết chậm rãi trả lời, "Gia đình anh ấy có công ty riêng, chỉ là nể mặt dì nhỏ, mới tới đây giúp một tay."



Liễu Phỉ Phỉ lập tức trầm mặc.



Lúc nhìn thấy Phó Hoài Minh, Diệp Thiên Tuyết đem sự kiện xảy ra nói tới, cuối cùng rồi lại nói: "Chỉ là, chuyện này anh cũng đừng quá để bụng".



"Lúc này vất vả mà không được việc gì, cũng đừng tưởng thật mà đi tìm người."



Phó Hoài Minh bật cười: "Thật ra thì em và Liễu Phỉ Phỉ bất hòa, không muốn làm cho cô ta được như ý?"



Diệp Thiên Tuyết sờ sờ mặt của mình: "Rõ ràng như vậy, đều bị anh nhìn ra được?"



Phó Hoài Minh mỉm cười: "Không phải anh nhìn ra, là Tô Vũ nói. Nó nói ánh mắt nhìn người của nó không sai được. Yên tâm đi, chuyện này giao cho anh. Anh cũng không thích cái cô Liễu Phỉ Phỉ này cho lắm."



Diệp Thiên Tuyết khiêm tốn xin chỉ giáo: "Anh và cô ta không biết nhau, làm sao không thích cô ta?"



Phó Hoài Minh cười mang theo chút ý vị sâu xa: "Làm sao em biết anh không biết cô ta?"