Nhật Ký Báo Thù

Chương 17 :

Ngày đăng: 22:59 22/04/20


Nhìn bộ dạng nói lắp của ông, Diệp Thiên Tuyết đại khái cũng đoán được lý do. Nhưng mà, cô không muốn giúp.



Giúp một chút, không thành công, ngược lại bản thân mình còn bị dính líu.



Vì vậy, cô nhìn Diệp Hâm Thành, nhẹ giọng hỏi: "Vì chuyện của Phỉ Phỉ sao? Nếu như là chuyện này, con không giúp được." Ánh mắt của cô hết sức thản nhiên, Diệp Hâm Thành ngược lại có chút chột dạ.



"Làm sao không giúp được, chỉ cần Tăng Hàm. . . . . ."



Diệp Thiên Tuyết lắc đầu: "Không được đâu ba. Trọng điểm của chuyện này không phải Tăng Hàm, mà là Liên Trân Trân. Chỉ cần người bị hại là Liên Trân Trân không nói gì, chuyện của Phỉ Phỉ cũng sẽ không có người nói. Tăng Hàm không phải là người tình thân chính nghĩa vì người khác quá mạnh mẽ, chỉ cần Liên Trân Trân nói không truy cứu, anh ta sẽ không tiếp tục ồn ào nữa."



Diệp Hâm Thành cũng không phải là không nghĩ đến điểm này, nhưng mà, hôm nay rõ ràng Liên Trân Trân không chấp nhận hòa giải, coi như ông giúp Liễu Phỉ Phỉ tới nhà, chỉ sợ cũng vô ích.



Nhưng, nếu như Tăng Hàm ra mặt khiến Liên Trân Trân nói không. . . . . .



Diệp Thiên Tuyết rất nhanh khiến cho Diệp Hâm Thành từ bỏ đi cái ý nghĩ này: "Nếu như Tăng Hàm không ra mặt, Liên Trân Trân xả xong cục tức này coi như xong. Nhưng Tăng Hàm mà ra mặt, Liên Trân Trân càng không chịu để yên."



"Nếu như không phải là thích Tăng Hàm, cô ta tại sao lại trở mặt với Phỉ Phỉ."



Diệp Hâm Thành nghe cô nói như vậy, há miệng cũng không biết nói gì rồi.



"Con mà là Phỉ Phỉ, con nhất định tới nhà Liên Trân Trân xin lỗi, nói chuyện rõ ràng ." tầm mắt của Diệp Thiên Tuyết hơi nhìn xuống, nhưng trong lòng đang cười lạnh, "Hai người bọn họ dù sao cũng là bạn bè, có một số việc nói rõ là tốt nhất."



Diệp Hâm Thành suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy có lý. Hơn nữa bất luận nói như thế nào, chuyện này đều là Liễu Phỉ Phỉ phải đứng ra giải quyết. Tuy rằng trong lòng ông đối với chuyện của Liễu Phỉ Phỉ, cũng sẵn lòng giúp cô giải quyết phiền toái, nhưng cũng không ép buộc đứa con gái khác của mình vì yêu cầu của mình mà vướng vào vụ bê bối.



Vì vậy, Diệp Hâm Thành không nhắc tới chuyện này nữa, chỉ nói về việc học của Diệp Thiên Tuyết, để cho cô cố gắng: "Đến lúc thi học kỳ phải cố gắng đạt thành tích tốt như quà tặng dì nhỏ ."



Diệp Thiên Tuyết mỉm cười: "Cái này, ba không nói con cũng làm mà. Nếu không còn chuyện gì, con đi trước, còn có bài thi phải làm."



Liễu Đan Văn đối với Liễu Phỉ Phỉ vô cùng thất vọng.



Đứa con này, cô từ trước đến giờ cũng cảm thấy rất tự hào, không cần mình phải hao tâm tổn sức. Cuối cùng mắt thấy mình sắp tu thành chánh quả rồi, Liễu Phỉ Phỉ lại lặp đi lặp lại bao nhiều sai lầm, cuối cùng đến thanh danh của bản thân thiếu chút nữa cũng bị phá hủy.



Mặc dù không thế nào nguyện ý thừa nhận mình làm hỏng chuyện của Liễu Phỉ Phỉ và Tăng Hàm, nhưng Liễu Đan Văn cũng biết, nếu như chuyện này không giải quyết, Liễu Phỉ Phỉ đừng nghĩ đến việc bước vào cửa nhà họ Tằng.
Lúc bốn người đến nơi, mới vừa ngồi xuống, đồ cũng đã mang ra đầy đủ. Lúc này , ai cũng biết Triệu Lẫm đã sớm chuẩn bị tốt rồi.



Tám con mắt nhìn sang, thế nhưng anh ta chỉ cười: "Anh nói rồi, anh có chuẩn bị một chút."



Vừa dứt lời, một giọng nói vô cũng rõ ràng phát ra: "Không được, đứa bé này không thể giữ lại."



Khuôn mặt tươi cười của Diệp Thiên Tuyết nhất thời trầm xuống.



Ngụy Vũ cùng Vương Kỳ Ngọc nghe không quen lắm, nhưng Diệp Thiên Tuyết lại cực kỳ quen thuộc. Giọng nói vừa truyền tới, rõ ràng là của Liễu Đan Văn.



Cô nhìn Triệu Lẫm, người này đối với hơi cười lại nâng chén rượi, nói: "Nghe rõ ràng sao? Anh cố ý bố trí thời gian như thế này."



Diệp Thiên Tuyết tập trung trấn tĩnh lại tâm trạng đang cuồn cuộn như nước của mình, hỏi : "Tại sao?"



"Không có việc gì, nói tự nhiên đi, bên kia không nghe được." Nhìn dáng vẻ thở mạnh cũng không dám của Ngụy Vũ cùng Vương Kỳ Ngọc, Triệu Lẫm nói, sau đó quay đầu nhìn Diệp Thiên Tuyết: " Không phải vì cô ta mà em phiền muộn sao ? Chứng cớ này, vậy là đủ rồi?"



Diệp Thiên Tuyết nhẹ nhàng lắc đầu: "Không đủ."



"Hả?" Triệu Lẫm lộ ra vẻ kinh ngạc , "Không phải là muốn ba em bỏ cô ta sao. làm sao mà không đủ."



Dĩ nhiên là không đủ, Diệp Thiên Tuyết nghĩ ở trong lòng, cứ như vậy đơn giản rời đi, vậy cái chết của mẹ sẽ như thế nào.



Nhưng cô không có nói ra, chỉ là hướng đôi mắt ác thiện rõ ràng nhìn Triệu Lẫm.



Triệu Lẫm không khỏi có chút chột dạ, quay đầu đi. Một lát sau, anh ta mới nghiêng đầu sang chỗ khác, nghiêm túc nhìn Diệp Thiên Tuyết: "Em rốt cuộc muốn làm cái gì?"



Đồng thời Ngụy Vũ cùng Vương Kỳ Ngọc cũng nhìn lại, bọn họ đối với việc này cũng hiểu rất rõ.



Diệp Thiên Tuyết cúi đầu, trầm mặc, chỉ lát sau ngẩng đầu lên, nụ cười châm biến: " Bọn họ đã làm những gì, em muốn cho bọn họ hưởng thụ như vậy."



Tất cả mọi người sửng sốt. Triệu Lẫm nhìn vẻ mặt, nụ cười của cô nhu thế này, trong lòng càng cảm thấy nhói đau.