Nhật Ký Báo Thù

Chương 23 :

Ngày đăng: 23:00 22/04/20


Diệp Thiên Tuyết ngẩn người ra, con của dì hai?



Cô từ trước đến nay chỉ biết dì hai vì theo đổi tình yêu của mình, bỏ nhà trốn đi đến Pháp làm một họa sĩ tự do. Sau lại nghe dì cưới một người hơn mình mười tuổi, cũng chưa từng nghe qua dì có con trai.



Muốn hỏi lại một lần nữa, nhưng Diệp Hân Thành đã đứng lên chuẩn bị ra khỏi phòng, cô đành kiềm những điều muốn hỏi vào.



Dù sao đến lúc dì nhỏ cũng tự động nói với mình.



Ngày thứ hai cô bay đến Thẩm Quyến, sau đó từ Thẩm Quyến bay đến HongKong.



Vương Kỳ Ngọc muốn đi chơi cùng cô, nhưng gia đình lại có việc, không còn cach nào khác phải ở lại. Ngụy Vũ thì lại càng không đi được, anh giúp việc kinh doanh của gia đình, còn việc chuẩn bị mở nhà hàng, làm cho anh bận bù đầu không cách nào thoát ra được.



Hai người lưu luyến không muốn tạm biệt Diệp Thiên Tuyết.



Đợi đến khi hai người kia phải rời đi, Diệp Thiên Tuyết chuẩn bị lên máy bay, chợt nghe thấy có người kêu tên mình: “Tiểu Tuyết”



Quay đầu lại, Diệp Thiên Tuyết thấy Tăng Hàm, “ Lâu rồi không gặp” Cô bình tĩnh chào hỏi anh, đối phương lại có chút luống cuống, đưa tay ra lại lùi về, cuối cùng gãi gãi đầu: “Đã lâu không gặp”



Sau câu mở đầu, nói chuyện với nhau cũng trở nên trôi chảy hơn.



Tăng Hàm cùng Diệp Thiên Tuyết sóng vai nói chuyện, anh hỏi: “Lúc này em muốn đi đâu”



Diệp Thiên Tuyết quay đầu nhìn anh không trả lời mà hỏi ngược lại: “Anh không ở nhà cùng mọi người đón năm mới, sao lại muốn chạy ra ngoài” Tăng Hàm nhún vai: “Cả nhà anh mọi người đều đi Mỹ, anh tự nhiên cũng muốn qua đó”



Ngừng lại, anh nói: “Học kỳ tiếp theo, anh phải qua Mỹ”



Diệp Thiên Tuyết ngạc nhiên, kiếp trước không có xảy ra việc này. Nhưng trên mặt nàng chỉ biểu hiện một chút ngạc nhiên, sau đó lại cươi vui vẻ nói: “Học trung học ở Mỹ, sau đó thi đại học ở Mỹ? Cũng không tồi”



Tăng Hàm thở dài: “Vốn không có ý định đi sớm như vậy, nếu như không phải………” nói được một nửa, dễ nhận thấy có chút khó, chỉ hơi cười, ngay cả hai bên tai cũng có chút hồng, “Đại khái phải tốt nghiệp mới có thể đi được, hôm nay nói trước một chút, tương lai phải cố gắng một chút”



Diệp Thiên Tuyết mỉn cười: “anh muốn là có thể làm được thôi”
“Dì ơi” Cô gọi lớn lên, chạy tới ôm Cố Trường Khanh một cái” “Dì, dì có khỏe không?”



Cố Trường Khanh cười híp mắt: “Dĩ nhiên, dì khỏe lắm. Con tới thật đúng lúc, bác sĩ nói mấy ngày nữa muốn dì đến bệnh viện chờ sinh. Nếu con tới muộn, cũng chỉ có thể đến bệnh viện thăm dì thôi”



Diệp Thiên Tuyết đỡ Cố Trường Khanh ngồi xuống, cười nói: “Trên đường con với dượng đang thảo luận nếu sinh đúng này mồng một thì tốt lắm. Dượng nói là tùy duyên. Con vẫn mong là đúng à”



Cố Trường Khanh cười ha ha.



Sau đó ba người cùng nhau ăn cơm. Cố Trường Khanh liền đứng dậy chuận bị đồ vào viện. Trương Cẩm Văn kêu tài xế tới đưa cô đi, “Anh còn bận chút việc, làm xong liên đến ngay”



Diệp Thiên Tuyết liền xung phong nhận việc giám sát Cố Trường Khanh: “mặc dù mọi chuyện đều sắp xếp xong xuôi rồi, nhưng con vẫn muốn đi xem, nói không chừng có thể giúp được gì lúc mọi người bận rộn”



Cố Trường Khanh sợ cô ở nhà một mình thì buồn, nghe vậy cũng đống ý, còn thêm hai người giúp việc đi cùng đến bệnh viện.



Đợi lúc Cô Trường Khanh vào phòng bệnh, Diệp Thiên Tuyết đi tìm thầy thuốc phụ trách hỏi tình hình sức khỏe của Cố Trường Khanh.



Người nhà bệnh nhân hỏi như vậy cũng nhiều, bác sĩ thấy cũng không thể trách, đơn giản nói đôi câu: “Yên tâm, không có chuyện gì đâu”



Diệp Thiên Tuyết không yên tâm, nắm chặt tay thầy thuốc: “Liệu có xảy ra tình huống đặc biệt nào không có thể khiến bệnh nhân gặp nguy hiểm?”



Cô nghiêm túc nhìn thấy thuốc: “Cầu xin bác sĩ, bác sĩ nhất định phải nói cho con biết, giả thiết nhỏ nhất cũng được”



Giống như cô thầy thuốc nghiêm túc nhìn cô: “dựa trên tình trạng của bệnh nhân mà nói, căn bản không xảy ra chuyện được. Trừ khi mẹ và thai nhi khác nhau nhóm máu. Lúc sinh nếu xảy ra chuyện gì, dẫn đến hiện tượng tan máu, mới có thể gặp chuyện không may. Nhưng cô yên tâm đi, chúng tôi đã kiểm tra kĩ rồi, không thể xảy ra chuyện được đâu”



Diệp Thiên Tuyết nghe vậy cứng ngắc ngời, cười trừ.



“Biết là cô lo lắng, nhưng cô phải tin tưởng vào kinh nghiệm của chúng tôi, phải tin tưởng vào khoa học” bác sĩ nói, “Mỗi một đứa bé đều là thiên sứ, chúng tôi sẽ không để cho thiên sư vừa bay xuống liền bay đi luông đâu”.



Nghe nhưng lời này, Diệp Thiên Tuyết càng không cười nổi