Nhật Ký Báo Thù

Chương 34 :

Ngày đăng: 23:00 22/04/20


Trương Cẩm Văn nói gì Diệp Thiên Tuyết không hỏi, nhưng cũng đoán được. Trở về phòng, nằm trên giường cô cảm thấy tâm tình vui vẻ.



Cha, người có vui không? Người đã từng đối xử với mẹ như vậy, hôm nay bị người ta đối xử lại như thế, người cảm thấy thế nào?



Ở trên giường lăn xuống, Diệp Thiên Tuyết chợt nhớ tới người hôm nay đẩy mình có thể là Trân Trân, liền cầm điện thoại gọi cho Trần Thiên.



Trần Thiên đang trong quán rượu mượn rượu giải sầu.



Thực tế sau khi cùng Liên Trân Trân lui tới, hắn không nghĩ phải trở lại cuộc sống trong quá khứ kia ... Cuộc sống aaaa. Tuy nói xã hội đen nghe không tệ, nhưng sau lưng không có chỗ dựa, lại làm cho hắn chột dạ.



Khi nghe Diệp Thiên Tuyết sẽ đưa mình vào quân đội hắn rất vui mừng. Tuy trong quân hiện nay cũng không lớn bằng trước, nhưng sau khi vào, có thể dựa vào bản thân, cả đời làm quân nhân chuyên nghiệp, vẫn là không tệ đi.



Nghĩ đến đây, hắn lại uống một ngụn rượu.



Mình chẳng qua là nghĩ cách cho bà chủ hả giận, làm sao lại bị biến hiểu lầm? Hôm nay hắn tìm cũng không dám đi tìm, gọi điện thoại lại phát hiện mình bị cho vào danh sách đen, đổi lại số mới gọi đối phương nghe được giọng của mình liền cúp máy.



Ngay lập tức hắn cảm thấy cả thế giới như xám xịt. Nếu không nhìn thấy hi vọng phía trước còn chưa tính. Ngay cả đường sáng phía sau cũng rơi vào bóng tối, mà bóng tối này có vẻ cực kỳ gian nan.



Buồn buồn uống xong một ngụm rượu, Trần Thiên lắc đầu mà thở dài .



Lúc đó làm sao mình lại không nói với bà chủ nhỏ một tiếng, nếu là nói rồi, bây giờ cũng không có chuyện gì.



Quả nhiên không thể tự cho mình là thông minh. Hắn mơ màng đưa ra một kết luận.



Khi tỉnh dậy điện thoại kêu,Trần Thiên là có chút không kiên nhẫn.



Nhưng mà đối phương kiên trì không ngừng, hắn liền cầm lên nhìn lướt qua, sau đó điện thoại trong tay thiếu chút nữa rơi xuống. Tay chân hắn loạn hết lên mới tiếp được,cầm trong tay vẫn còn sợ hãi, cẩn thận ấn phím kết nối.



"Diệp đại tiểu thư."



Diệp Thiên Tuyết nghe Trần Thiên gọi, không nhịn được cười lên: "Trần Thiên."



Trần Thiên lập tức nghiêm túc lại, theo bản năng đứng nghiêm: "Dạ, đại tiểu thư."
Diệp Thiên Tuyết cười: "Tôi còn chưa điên."



Coi như cuộc nói chuyện kết thúc không mấy vui vẻ, chỉ là Diệp Thiên Tuyết cũng không hối hận. Mình và Thi Yến Hàn cũng không trực tiếp xung đột, nhiều nhất chỉ là quan điểm không hợp mà thôi.



Cúp điện thoại, làm xong bài tập còn lại, rồi thu dọn đồ đạc đi ra cửa.



Lúc này đã không còn sớm, trời đang từ từ chuyển tối.



Diệp Thiên Tuyết bảo tài xế đưa mình đến quảng trường trung tâm thành phố, rồi để cho anh ta đi về. Tô Vũ đã chờ cô ở đó, nhìn thấy cô đến, hết sức ân cần đi lên giúp cô cầm túi xách.



Diệp Thiên Tuyết mỉm cười cự tuyệt, hai người một trước một sau dừng chân tại một nhà hàng, Diệp Thiên Tuyết mới hỏi Tô Vũ: "Từ trước đến giờ đều không vô sự lấy lòng , nói đi, hôm nay tìm em có chuyện gì?"



Tô Vũ cười xấu hổ, ngoắc tay gọi phục vụ: "Ăn cơm trước, ăn cơm trước."



Đến khi dùng bữa xong, phục vụ cũng đã tính hóa đơn Tô Vũ mới ngượng ngùng mở miệng: "Thật ra thì tìm em, đúng là có chút chuyện."



Diệp Thiên Tuyết xoay chén nước trong tay, mỉm cười nhìn anh ta.



Tô Vũ gò má ửng đỏ, cắn răng một cái mới mở miệng: "Cái kia, em và Vương Kỳ Ngọc, là bạn thân phải không?"



Sững sờ, ngạc nhiên nhìn anh, Diệp Thiên Tuyết bật thốt lên: "anh muốn theo đuổi cô ấy?"



Mặt Tô Vũ lập tức đỏ lên, cứng nhắc gật đầu: "Có thể nói một chút về sở thích và thói quên của cô ấy không?"



Diệp Thiên Tuyết cũng không trả lời, nhìn lên nhìn xuống đánh giá hắn: "Anh từ lúc nào thì để ý cô ấy? Trước chưa vội nói chuyện, hãy nghe em nói hết." Một tay ngăn Tô Vũ đang muốn mở miệng, Diệp Thiên Tuyết nói, "Tiểu Ngọc là bạn tốt của em, anh muốn theo đuổi, em trước hết phải giúp cô ấy trấn thủ."



Tô Vũ tức giận: "Chẳng lẽ em đối với anh còn chưa yên tâm?"



Diệp Thiên Tuyết hết sức chăm chú gật đầu, thấy anh ta toàn thân sinh khí, không thể không khuất phục thực tế đáng buồn, bắt đầu nghiêm túc giải thích.



Một góc khác trong phòng ăn, có người nhìn màn này, ánh mắt chớp động.