Nhật Ký Báo Thù

Chương 38 :

Ngày đăng: 23:00 22/04/20


Thấy Phong ca yêu cầu khoản tiền chuộc lớn vậy, Liễu Phỉ Phỉ lo lắng cắn cắn ngón tay.



Cảm thấy có gì đó ngoài dự liệu của mình, khi lấy lại tinh thần, hắn đã cúp điện thoại, đi tới trước mặt mình: "Liễu đại tiểu thư, đang suy nghĩ gì? Hợp tác vui vẻ chứ."



Hắn cười thâm ý như vậy, làm Liễu Phỉ Phỉ hơi chột dạ.



Vì không muốn để Phong ca biết mình lo lắng, cô ta cố tỏ ra không quan tâm ngẩng lên đầu, nhìn hắn, hỏi: "Lừa gạt nhiều tiền như thế, anh không sợ cảnh sát tóm được sao?"



Phong ca ngẩn ra, ngay sau đó cười ha ha: "Liễu đại tiểu thư, đây là chuyện cô lo lắng sao. Tôi cùng các anh em đã liên lạc, chuẩn bị tốt cả rồi ." Hắn ta vỗ vỗ mặt Liễu Phỉ Phỉ, cười cợt nhả: "Liễu đại tiểu thư cô mới là người nên suy nghĩ, làm sao che dấu số tiền này."



Nghe hắn nói, Liễu Phỉ Phỉ trợn to mắt, hét ầm lên: "Anh cố ý!"



"Đương nhiên là cố ý." Phong ca cười hì hì: "Liễu đại tiểu thư không phải là giờ mới biết chứ? Ai nha, như thế nào Liễu đại tiểu thư không biết chính cô tự nhảy vào hố lửa?"



Liễu Phỉ Phỉ ngẩng mặt nhìn hắn chằm chằm, âm thầm cắn răng.



"Dĩ nhiên, nếu Liễu đại tiểu thư không cần khoản tiền kia, cũng không sao, đúng không?" Phong ca cười đến hả hê, "Tiền của cô đều do mẹ cô cho, khoản tiền kia, sao có thể trốn được mắt bà ta."



Liễu Phỉ Phỉ nhìn vẻ mặt cười hả hê của hắn, lòng như chìm xuống đáy cốc.



Lời hắn nói đều là thật.



Nếu mình kiên trì muốn cùng hắn chia tiền chuộc, hắn tuyệt đối sẽ không do dự mà bán đứng bản thân mình. Thế nhưng hắn ta lại có thể cầm tiền đi tiêu diêu tự tại.



Liễu Phỉ Phỉ rất không cam lòng.



Tại sao mình mới là người nghĩ ra nhưng lại để kẻ khác hưởng lợi.



Nhưng khi nhìn về phía Phong ca và đám đàn em của hắn thì những lời này chỉ có thể nuốt vào trong bụng. Suy tư hồi lâu, Liễu Phỉ Phỉ gọi Phong ca: "Tôi muốn cùng anh bàn bạc một chút."



Đang cùng bọn đàn em khoác lác, Phong ca cà lơ phất phơ đi tới, chơi đùa với con dao trên tay, mà khuôn mặt kia vẫn tươi cười: "Liễu đại tiểu thư có gì muốn nói cùng tôi? Tốt nhất là nhanh lên. Trước khi bọn chúng tỉnh lại, tôi đưa cô trở lại, bằng không. . . . . ." Hắn ý vị sâu xa nhíu mày, "Cô cũng biết."




Tằng Hàm có chút tức giận.



Diệp Thiên Tuyết nằm một lúc, vừa thấy tốt hơn một chút, thì đã thấy Tằng Hàm nhờ Liễu Phỉ Phỉ tới giúp cô cởi trói.



Diệp Thiên Tuyết không nhúc nhích, mặc cho Liễu Phỉ Phỉ đỡ mình dậy, bỗng cô ta thì thầm bên tai: "Đừng có giành với tôi, nếu không. . . . . ."



Mí mắt cũng lười mở ra, Diệp Thiên Tuyết thuận miệng đáp: "Yên tâm, tôi sẽ không tranh với cô."



Tằng Hàm đang giúp Tô Vũ, bốn người tạo thành một vòng ngồi trên chiếu.



Không biết vì sao, theo bản năng Tằng Hàm không tiết lộ tin tức đã người của bọn họ đã tới cho Liễu Phỉ Phỉ, có lẽ vì cô ta mới vừa bị mang ra ngoài.



"Làm sao bây giờ?" Cuối cùng, Tằng Hàm hỏi.



Liễu Phỉ Phỉ ngồi nhích gần Tằng Hàm, người run run.



Trong nhà lớn Diệp gia, vừa nghe yêu cầu của bọn bắt cóc, Liễu Đan Văn đã nắm chặt tay Diệp Hâm Thành: "Hâm Thành, nhất định phải cứu được Phỉ Phỉ. Nó dù sao cũng là. . . . . ." Bà ta nhìn bốn phía, khống chế lời muốn nói ra.



Diệp Hâm Thành cũng chẳng nói đúng sai nhìn về phía người nhà Tằng Hàm và Tô Vũ, thở dài: "Tằng tiên sinh, Tô tiên sinh hai người thấy thế nào?"



Có lẽ là bởi Tô Nhược đã tiết lộ gì đó, nên mọi người Tô gia rất bình tĩnh, không chút do dự đáp ứng, nên điều tra xem có phát hiện được manh mối gì.



Nhà Tằng Hàm thì ầm ĩ không muốn kéo dài thời gian, nếu thằng bé xảy ra chuyện gì,người nào sẽ chịu trách.



Cảnh sát thấy vậy cũng hết sức nhức đầu, không biết làm gì cho phải. Ba nhà này bọn họ đều không dám đắc tội, ngày thường giải quyết mọi việc đều dứt khoát, hôm nay lại rơi vào tình thế này.



Đúng lúc này, Ngụy Vũ nhận được tin từ Vương Kỳ Ngọc, mới từ từ nói: "Chuyện này, cháu có một tin."



Anh giơ điện thoại lên, mở tin nhắn ra: "Tiểu Ngọc nói, nếu bọn chúng không ném hết đồ trên người Tuyết tỷ tỷ đi, chúng ta có thể sẽ biết bọn họ đang ở đâu."