Nhật Ký Báo Thù

Chương 44 :

Ngày đăng: 23:01 22/04/20


"Thế này là sao?" Diệp Thiên Tuyết hỏi." Lúc đó Liễu Phỉ Phỉ vẫn chỉ là một đứa trẻ."



"Đứa bé cũng có thể làm ra những chuyện khiến người ta không ngờ tới." Giọng của Diệp Hâm Thành đầy mệt mỏi, "Bởi vì nó không hiểu được cái gì gọi là thiện, cũng không biết cái gì gọi là ác. Nên, chúng có thể không chút e dè mà làm ra những chuyện người lớn cho là tội ác tày trời, nhưng với nó mà nói, cũng là vì nó muốn làm vậy."



Những lời này càng làm lòng Diệp Thiên Tuyết thêm lòng lo lắng, trực giác cho cô biết có gì đó sắp xảy ra, nhưng việc kia mới khiến cô thấy lo lắng.



Thân thể theo bản năng khẽ giãy giụa.



Diệp Hâm Thành không phát hiện lo lắng của cô, vẫn mải mê với suy nghĩ của mình: "Những người đó hoặc chết hoặc đi tù, thậm chí phá sản, đều ít nhiều có liên quan đến Liễu Phỉ Phỉ."



"Không thể nào!" Diệp Thiên Tuyết bật thốt lên, "Cô ta vẫn chỉ là đứa bé."



"Đúng vậy a, đứa bé." Diệp Hâm Thành cười một tiếng, "Cho nên mới có thể không chút kiêng kỵ mà hại người khác xuống vực, gian lận còn không phải cái gì lạ. Không biết thế nào mà phóng lửa, rồi không giải thích được mà làm hỏng phanh xe, với những việc đã xảy ra này, ai mà biết rồi còn chuyện gì nữa."



Cả người đều lạnh, Diệp Thiên Tuyết nhìn Diệp Hâm Thành, tưởng như ông đang kể chuyện của thế giới khác.



"Nhưng mà cha, những truyện này và việc Liễu Đan Văn tố cáo Liễu Phỉ Phỉ có liên quan gì? Đây cũng không phải bà ta làm. Hơn nữa, cha làm vậy, không sợ Liễu Đan Văn. . . . . ."



"Việc này không phải ta làm." Diệp Hâm Thành khoát khoát tay, "Hai vạn, đủ cho người ta làm việc điên cuồng trong khoảng thời gian dài, huống chi chỉ đơn giản chuyển phát nhanh mấy thứ."



"Hơn nữa người kia cũng hận bà ta." Diệp Thiên Tuyết tự lẩm bẩm. Diệp Hâm Thành gật đầu: "Không tệ, chính là như vậy."



Diệp Thiên Tuyết chỉ thấy không thể tin được, "Nhưng con còn không hiểu, lúc đó Liễu Phỉ Phỉ vẫn chỉ là đứa trẻ, sao có thể chán ghét những người kia đến vậy, thậm chí không từ thủ đoạn ra tay? Liễu Đan Văn sao không. . . . . ."



"Đúng, còn bé. Cho nên, rất dễ bị xúi giục. Nếu chính mình cũng thích, vậy thì không phải càng muốn làm sao." Theo thói quen Diệp Hâm Thành sờ sờ điếu thuốc, nhúc nhích ngón tay rồi hạ xuống, cầm bao thuốc, thấy Diệp Thiên Tuyết thì ngừng lại.



"Thế này là sao?" Diệp Thiên Tuyết nghĩ nghĩ nhưng vẫn không hiểu.



Cô không hiểu, làm sao năm đó Liễu Phỉ Phỉ chỉ mới mấy tuổi mà trong lòng đã có bất mãn lớn như vậy, còn Liễu Đan Văn bà ta sao có thể dung túng cho Liễu Phỉ Phỉ làm vậy.




Xóa số đi, nhìn màn hình điện thoại tối dần, trong lòng Diệp Thiên Tuyết tràn đầy ý niệm muốn chia sẻ bí mật này, cố gắng thế nào cũng không bình tĩnh được.



Cô cầm điện thoại đảo qua đảo lại trong danh bạ, tìm người nói chuyện mà không có ai.



Nhất thời thấy bản thân thật cô độc.



Phiền não đem điện thoại vứt qua một bên, kéo chăn trùm qua đầu, trong lòng bỗng phiền muộn khó tả.



Lăn qua lộn lại một lúc lâu, cô rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, chuẩn bị ngủ. Kết quả nghiêng người, phát hiện tay đè lên nhấn một số trong danh bạ.



Cô vội vã cầm lên, chuẩn bị ngắt điện thoại.



Nửa đêm mà gọi điện thế này thì phá hỏng giấc ngủ của người khác ư?



Ngón tay vừa chạm vào điện thoại, thì một giọng nói từ đầu bên kia đã truyền đến.



Qua bầu trời đêm âm thanh của Ngụy Vũ có chút lo lắng vang lên: "Tiểu Tuyết tỷ, làm sao vậy? Sao nửa đêm lại gọi cho mình thế?"



Diệp Thiên Tuyết cầm điện thoại mà không biết nói sao.



Áp điện thoại bên tai, nghe đầu bên kia Ngụy Vũ liên tục lo lắng hỏi có phải có chuyện gì xảy ra với mình không, một loại ân cần mà cô không biết diễn tả thế nào.



Lắng lắng nghe nghe, tâm cô hình như đã bình tĩnh lại, môi hơi cười: "Không có gì, Tiểu Bàn, mình không cẩn thận đè vào điện thoại."



Nghe giọng nói của cô, Ngụy Vũ mới tạm thời buông một nửa lo lắng xuống, nhưng nghe giọng cô như vậy lại lo lắng, "Thật sự không có chuyện gì sao, Tiểu Tuyết tỷ?"



Bầu trời đêm yên tĩnh , âm thanh của anh mang đến một cảm giác kì lạ khiến người ta an tâm.