Nhật Ký Báo Thù

Chương 60 :

Ngày đăng: 23:01 22/04/20


Ba người không hẹn mà cùng nhìn sang, bên cạnh có một người mặc áo T-shirt rộng, tóc tùy ý

buộc sau gáy, trên cả khuôn mặt của người phụ nữ chỉ có mỗi son môi,

đang cười híp mắt nhìn bọn họ.



Nhìn qua vẻ đẹp không chút che giấu nào của người phụ nữ đó, khí chất phóng khoáng đó khiến người ta động lòng.



Diệp Thiên Tuyết vô ý thức nghĩ đến một người, từ từ kêu thành tiếng: "Dì Chân?"



Cố Trường Chân vô cùng tự nhiên đi tới, ngồi xuống bên cạnh cô, thuận tay sờ đầu cô.



Diệp Thiên Tuyết ngửi thấy mùi mồ hôi nhè nhẹ trên người bà, nhưng không làm cho người ta cảm thấy ghét. "Đúng vậy. Quả nhiên là con gái của Trường

Ninh, nhìn lần đầu là có thể nhận ra được dì." Cố Trường Chân cười nói,

nhìn Phó Hoài Minh, "Không ngờ, đậu đỏ đinh năm đó hôm nay cũng đã lớn

như vậy rồi."



Cả người Phó Hoài Minh đều cứng nhắc, ngơ ngác nhìn Cố Trường Chân nói không ra lời.



Trái lại Tô Hòa là người phản ứng đầu tiên, cô đứng lên cúi chào Cố Trường

Chân, hoàn toàn không để ý quần áo giá rẻ trên người Cố Trường Chân,

cùng với khí chất đó hoàn toàn không ăn khớp.



"Chào bác gái, cháu là Tô Hòa, là vị hôn thê của Phó Hoài Minh."



Cố Trường Chân nheo mắt lại quan sát cô một hồi, chợt cười nói: "Thật là

một cô gái tốt, con thật có phúc." Nói xong, tháo vòng tay ra đưa cho

cô: "Quà gặp mặt. Không cho phép không nhận."



Tô Hòa nhìn vòng tay đang đưa qua đây, trong lòng chợt nhảy một cái.



Vòng tay kia màu hồng tươi, giống như thủy tinh trong suốt. Nhưng Tô Hòa

không phải là người không nhìn ra được, đó là hồng phỉ (phỉ thúy) thượng hạng.



Quá quý trọng. Cô vô ý thức nghĩ muốn, có ý muốn trả lại

nhưng lại băn khoăn về câu nói “Không cho phép không nhận” kia của Cố

Trường Chân, nhất thời do dự.



Cố Trường Chân nhìn dáng vẻ của cô, nhoẻn miệng cười: "Nhận đi. Đây là quà bác cho con dâu của bác."



Nghe bà ấy nói như vậy, Tô Hòa lập tức đeo vòng vào tay mình, ngọt ngào nói

cám ơn. Cố Trường Chân cười ha hả, phất phất tay, tỏ ý không nói đề tài

này nữa.



Diệp Thiên Tuyết ở bên cạnh nhìn, cảm thấy tính tình của dì quả nhiên thoải mái không giống như con gái nhà họ Cố dưỡng ra.



"Lần đầu tiên gặp mặt, chào dì." Cô khẽ cười, bỏ qua tình cảm nhỏ nhẹ đó,

nhẹ giọng chào hỏi với Cố Trường Chân. Cố Trường Chân quay đầu nhìn cô,

sờ đầu cô: "Còn nhỏ tuổi đã có tâm tư ổn trọng, như vậy không tốt."



Diệp Thiên Tuyết mặc bà sờ rối loạn tóc của mình, nhưng chỉ mỉm cười không nói lời nào.



Cố Trường Chân nhìn thấy, nhẹ giọng thở dài.



Cho dù là dáng vẻ nhẹ giọng thở dài của bà, cũng mang theo một vẻ đẹp khác

biệt. Trong đầu Phó Hoài Minh đột nhiên có một câu nói như vậy, cảm giác cả người mình đầy gai, khiến anh ngồi không yên.
không thể không thừa nhận, Diệp Hâm Thành hiểu rõ mình, cũng không ít

như trong tưởng tượng cô.



Người cha này, cũng rất nghiêm túc quan sát con gái của mình.



Cô nhắm mắt lại, nằm trên giường, tâm tư lại càng rối loạn.



Cho đến khi điện thoại di động chợt vang lên, Ngụy Vũ ở đầu điện thoại bên

kia vui vẻ nói: "Tiểu Tuyết, ra ngoài chơi. Tớ thấy gần đây tâm tình của cậu không tốt."



Diệp Thiên Tuyết mở mắt ra, nhìn ánh mặt trời rực rỡ ngoài cửa sổ, gắng gượng lộ ra một khuôn mặt tươi cười, sau đó lại suy sụp.



Cô không có tâm tình đi chơi.



Ngụy Vũ không hề từ bỏ.



Núi không đến với cậu, cậu phải đi đến núi rồi.



Cậu trực tiếp đi đến nhà Diệp Thiên Tuyết, gõ cửa phòng cô: "Tiểu Tuyết,

cậu làm sao vậy?" Diệp Thiên Tuyết từ trong suy nghĩ của mình lấy lại

tinh thần, khẽ cười với cậu: "Ngụy Vũ, cậu đã tới."



Nhìn vẻ mặt

hơi tái nhợt của cô, Ngụy Vũ bị dọa sợ: "Sao lại có dáng vẻ này chứ?"

Cậu đi tới, đứng ở bên người cô, quan tâm cầm tay của cô: "Có phải bị

bệnh không?"



"Không. . . . . . Không phải, " Diệp Thiên Tuyết lắc đầu, "Chỉ là có chút chuyện nghĩ không thông."



"Chuyện gì?" Ngụy Vũ không chút nào buông tha, "Không bằng nói tớ nghe để tớ

giúp bày mưu tính kế, được không?" Ánh mắt cậu dừng trên người Diệp

Thiên Tuyết khiến cô cảm thấy vô cùng ấm áp, "Chuyện không vui nói ra,

sẽ không vui."



Diệp Thiên Tuyết yên lặng nhìn cậu.



Thiếu

niên đã trưởng thành, không còn là Tiểu Bàn thật thà giống như trong trí nhớ của cô nữa rồi, cái duy nhất không thay đổi, đó là sự ủng hộ của

cậu cho cô.



"Có một số việc. . . . . . Tớ có thể tin tưởng cậu sao?"



Trong lòng Ngụy Vũ vui vẻ, mặt cũng không lộ vẻ gì khác thường: "Dĩ nhiên."



Diệp Thiên Tuyết do dự nhìn cậu, vẫn không có cách nào quyết định được. Ngụy Vũ thấy thế, đặt tay của cô lên khóe miệng: "Tiểu Tuyết, cho dù cậu ra

sao, coi như theo lời cậu nói, chỉ có thể sống đến bốn mươi tuổi, tớ

cũng nguyện ý sau này sống trong hồi ức. Trong hồi ức có cậu đều tốt

đẹp."



Lời nói này không chỉ không khiến Diệp Thiên Tuyết lập tức thả lỏng, trái lại khiến cô chìm vào trong suy nghĩ của mình.



Tâm của Ngụy Vũ lập tức nhảy lên dữ dội. Mình, không có biến khéo thành vụng chứ?