Nhật Ký Báo Thù

Chương 61 :

Ngày đăng: 23:01 22/04/20


Từ lúc chào đời tới nay, Ngụy Vũ nghe được câu chuyện hoang đường nhất.



Ma quỷ trong bóng tối hấp dẫn lòng người, một khế ước dài đến ba trăm năm, một cơ hội làm lại.



Giống như đang nghe một câu chuyện hư cấu.



Cậu nhìn chằm chằm Diệp Thiên Tuyết, cảm giác mình giống như đang nằm mơ.



"Tiểu Tuyết," liếm liếm đôi môi khô khốc, cậu do dự hỏi, "Cậu nói, chẳng lẽ là thật?"



Vẻ mặt của Diệp Thiên Tuyết trống rỗng, lộ ra nụ cười mờ mịt: "Cậu cho

rằng tớ đang nói dối sao? Nếu cậu cho là vậy thì coi là như thế đi."



Nói vậy khiến trong tiềm thức của Ngụy Vũ có cảm giác không ổn, không do dự cầm tay của Diệp Thiên Tuyết, mới coi như là kéo lại động tác hình như

sắp đứng lên chuẩn bị đi khỏi phòng này.



"Không, tớ chỉ là cảm thấy. . . . . ."



Quá không chân thật.



Trên thế giới tại sao có thể có chuyện hoang đường như vậy.



Diệp Thiên Tuyết khẽ cười: "Ngụy Vũ, " cô đưa tay, đột nhiên bưng lấy mặt

của cậu, "Có một số việc cậu không nhìn thấy, không có nghĩa là không

tồn tại. Cậu nhìn thấy, cũng không phải là cả thế giới."



Tay của cô hơi lạnh, trong nháy mắt lại làm cho đầu óc của Ngụy Vũ vô cùng tỉnh táo.



"Cho nên, cậu chỉ có bốn mươi năm?"



"Đúng vậy." Diệp Thiên Tuyết trả lời không chút do dự, "Bây giờ dì nói muốn trả giá thay tớ, tớ có cảm giác không ổn."



Ngụy Vũ nhíu mày, "Khế ước như vậy cũng có thể trả thay sao?"



"Dĩ nhiên." Diệp Thiên Tuyết trả lời, "Đây là một người khác hấp dẫn."



Cô không chịu nói nhiều hơn, vẻ mặt hoảng hốt. Trong lòng Ngụy Vũ lo lắng, đứng lên ôm cô vào trong ngực: "Tiểu Tuyết, cậu không nên có vẻ mặt như thế, tớ. . . . . ."



Cậu không biết mình nên nói gì, mới có thể làm cho tâm tình của Diệp Thiên Tuyết khá hơn một chút.



Nhưng cậu khẳng định, nghe được chuyện này, cũng không khiến cậu lùi bước một chút nào.



"Tiểu Tuyết, cậu không lo lắng, tớ cho là cậu điên rồi đó?" Nhìn vẻ mặt ngơ

ngác của người trong ngực, Ngụy Vũ cố gắng nói hết sức thoải mái.



"Không sao." Diệp Thiên Tuyết trả lời vô cùng nhẹ, nhẹ đến mức khiến cậu

thiếu chút nữa nghe không được, "Cậu cho rằng tớ điên rồi sao, vậy có

thể đi. Bên cạnh tớ, không cần có người nào đó tồn tại."



Lòng của Ngụy Vũ đột nhiên đau đớn dữ dội.



"Tại sao không cần? Là sợ sao? Sợ quá ấm áp, cho nên trong ba trăm năm sau

này cảm thấy bên cạnh lạnh lẽo mà chống đỡ không được sao?" Ngụy Vũ nhẹ

giọng hỏi, nhận ra thân thể ở trong ngực cứng đờ.



Nói trúng.


Sáng sớm ngày thứ hai, cô dọn dẹp đồ đạc, đi trường học báo danh. Diệp Hâm

Thành lặng lẽ theo sau, Diệp Thiên Tuyết do dự một hồi lâu, cuối cùng

không cự tuyệt ý tốt của ông.



Trên thực tế, lúc ngồi lên xe của

Diệp Hâm Thành, cô đột nhiên thở dài một tiếng: "Cha, có một số việc,

con không có cách nào tha thứ, nhưng có lẽ, thời gian sẽ làm phai nhạt

tất cả."



Diệp Hâm Thành nghiêng đầu nhìn con gái vẫn còn mạnh miệng, trong lòng vui sướng, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng đồng ý một tiếng.



Không sao, dù sao vẫn còn thời gian, để cho mình và con gái lại hòa hợp lần nữa.



Ngụy Vũ đã sớm chờ ở trong trường học rồi, đồng thời cũng hỏi thăm làm sao làm thủ tục dễ dàng nhất.



Diệp Thiên Tuyết cũng không từ chối sự ân cần của cậu. Diệp Hâm Thành ở bên cạnh nhìn, bên môi vẫn luôn mang theo ý cười.



Đợi đến khi giúp làm thủ tục xong, Ngụy Vũ cầm chìa khóa ký túc xá của Diệp Thiên Tuyết đưa cô đến ký túc xá.



Ngụy Vũ kéo tay Diệp Thiên Tuyết đi về phía trước, thuận miệng nói: "Tiểu

Tuyết, trên cổ tay của cậu hình như từng có một nốt ruồi màu đen, bây

giờ hình như không thấy nữa?"



Diệp Thiên Tuyết cúi đầu liếc mắt

nhìn cổ tay đã từng có nhiều đóa hoa nhỏ màu đen, nhẹ nhàng "Ừ" một

tiếng, sau đó nói, "Có người làm tiêu tan giúp tớ."



Ngụy Vũ không để ý, chỉ vừa cười vừa lải nhải: "Kỹ thuật của người đó nhìn qua thật

giống thật, không để lại một chút dấu vết nào."



Diệp Thiên Tuyết khẽ cười, bước chân nhẹ nhàng theo sát cậu đi về phía trước.



"Đến." Vòng vo một hồi, Ngụy Vũ chợt cười, chỉ vào nhà lầu không mới lắm ở

trước mặt. Sau khi đi tới cửa, cậu giao chìa khóa cho Diệp Thiên Tuyết,

"Bác gái giữ cửa chắc chắn sẽ không để tớ đi lên, trước đó tớ đã đi

qua."



Bác gái giữ cửa vừa vặn nghe thấy, cười ha hả: "Hôm nay là ngày tựu trường, nếu cậu là bạn bè thân thích, cũng có thể đi vào."



Diệp Thiên Tuyết nhoẻn miệng cười: "Vậy hôm nay cho cậu một cơ hội, để cậu vào xem một chút."



"Cô gái nhỏ vẫn đau lòng bạn trai, ha ha ha. . . . . ." Bác gái giữ cửa cười ha ha, nhìn hai người cùng nhau đi vào.



Ngụy Vũ kích động vì câu bạn trai kia, nhìn Diệp Thiên Tuyết, có ý muốn nói

gì đó, cuối cùng ấp úng nói: "Cậu không phản bác sao?"



Diệp Thiên Tuyết miễn cưỡng quay đầu lại: "Cậu nói cái gì?"



"Việc bạn trai đó?"



Diệp Thiên Tuyết làm như không có chuyện gì xảy ra, quay mặt đi: "Ừ, việc đó, không sao, tớ nguyện ý để cho cậu thử một lần."



Ngụy Vũ giống như đột nhiên bị sét đánh trúng cứng đờ đứng ở đó.