Nhật Ký Trọng Sinh Của Tra Nữ

Chương 58 : Kì nghỉ

Ngày đăng: 09:36 18/04/20


Sau khi Du Yến kích động phát hỏa, mọi người đều chợt im lặng, Cố tiên sinh vỗ nhẹ tay cô, an ủi.



Du Chính Thiên cũng thở dài, ông không nghĩ đến cả nhà Du Chính Mỹ vừa về đây không lâu, lại có thể ầm ĩ ra chuyện lớn như thế này, nghĩ đến cũng cảm thấy nhức đầu, với hành vi của Lý Quần Sơn kia, ông thật sự không muốn giúp nhưng nói đến cùng, ông và Du Chính Mỹ vẫn là chị em ruột, cho dù tình cảm nhạt nhòa vẫn không thể nhìn nổi dáng vẻ thương tâm của bà.



Bố Du nhìn con gái mình, có thể nhìn ra thái độ quyết tuyệt của cô, chắc chắn là sẽ không giúp đỡ, lại nhìn con rể, bố Du cảm thấy chuyện này nếu để anh giải quyết giúp, trong lòng cảm thấy rất quá đáng.



Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.



Cố tiên sinh tuyệt đối là một người đàn ông ấm áp hiểu y người khác, vừa nhìn liền hiểu được sự khó xử của bố Du. Anh nghĩ một chút, nói: “Chuyện này thật sự khá khó, chuyện đưa về Mỹ nhất định sẽ phải đi, chẳng qua chúng ta có thể tìm một luật sư giỏi biện hộ đến, giảm hình phạt đến mức nhẹ nhất.”



Du Yến nghe lời anh nói, vô cùng không vui, theo ý cô, loại người này vốn dĩ không nên giúp, giúp xong rồi, người ta còn không nhớ cái tốt của mình, nếu giúp không được, nhất định sẽ bị bám mãi không buông.



Đây tuyệt đối là một chuyện vừa tốn sức vừa không có ích lợi.



Du Chính Mỹ vẫn không vui, ý của bà ta hẳn là nên trực tiếp bảo lãnh con trai bà ta ra ngoài mới được, anh ta từ nhỏ đã quen được nuông chiều, làm sao có thể chịu được những khổ cực trong ngục tù chứ.



Nhưng sau khi bị Du Yến mắng, bà ta thật sự có chút sợ cô, nghĩ đến bản thân mình vẫn là tính lầm rồi, chiếm tiện nghi của nhà này, thật sự không phải là chuyện tùy tiện chiếm được.



Bố Du sau khi nghe kiến nghị của Cố tiên sinh liền nói với Du Chính Mỹ: “Tôi giúp chị, là vì tôi vẫn muốn gọi chị một tiếng chị, nhưng sau này có bất kì chuyện gì xảy ra nữa đều không liên quan đến chúng tôi, chị cũng đừng nói tôi tuyệt tình, nhiều năm như thế, chị đối với tôi có tình thân gì hay không, trong lòng chị hiểu rõ.”



Du Chính Mỹ thầm cân nhắc thiệt hơn, vẫn chấp nhận sự giúp đỡ này của bọn họ, Cố Hành Viễn nếu đã là nhân vật lớn, luật sư anh mời nhất định sẽ không tệ, sẽ tốt hơn so với luật sư mình tìm về.



Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.



Cho nên dù không cam tâm bà ta vẫn phải cúi đầu cảm ơn.



Tiễn Du Chính Mỹ đi, cả nhà mới có thể thở phào nhẹ nhõm, bố Du khôi phục tinh thần, phát hiện tay Du Yến đã gỡ thạch cao ra, nhưng lại dùng tay kia đỡ lấy, tư thế rất không tự nhiên, thế là liền lo lắng hỏi cô: “Sao rồi? Hồi phục không lý tưởng ư? Sao vẫn phải đỡ lấy thế.”



Du Yến ủ rũ nói: “Con cảm thấy buông xuống sẽ đau.”



Bố Du lắc đầu, “Cái này vẫn cần từ từ hồi phục, cần phải luyện tập thích hợp, nếu không sẽ khỏi rất chậm.”



Cố tiên sinh ôm lấy bà xã, nói với bố Du: “Có thể là vừa gỡ thạch cao nên vẫn chưa quen, trước mắt cứ chờ vài ngày thích ứng, sau đó con sẽ giám sát cô ấy tập luyện.”



“Con đấy, cứ như thế chắc chắn sẽ chiều hư con bé.”
Du Yến mím môi, thấp giọng cười, nói: “Thế phải làm sao đây, trong vali của em đều là đồ mát mẻ cả.”



“Mua lại từ đầu.” Cố tiên sinh không hề thỏa hiệp đáp.



Du Yến thưởng thức dáng vẻ ghen tuông của người đàn ông này, không nhịn được phì cười ra tiếng bảo: “Biết rồi, em đảm bảo dáng vẻ này chỉ có mỗi anh được ngắm, sau này không như vậy nữa.”



Nhận được đảm bảo của cô, Cố tiên sinh lúc này mới hài lòng bế cô lên thuyền.



Những ngày tiếp theo, Du Yến vô cùng hài lòng, Cố tiên sinh dẫn cô đi ngắm san hô, đi lặn nước, còn đưa cô đi ngắm cá nhiệt đới, đi ăn hải sản...



Mỗi ngày, từ sáng đến tối, Cố tiên sinh vẫn luôn bên cạnh cô.



Du Yến cảm thấy, cuộc sống như thế này nếu có thể kéo dài đến thiên trường địa cửu thì thật tốt.



“Cố tiên sinh, em rất thích nơi này, chúng ta ở đây mua nhà đi, mỗi năm sẽ đến đây ở một thời gian, được không anh? Chờ đến khi già, cũng có thể ở đây ngắm biển.”



Cố tiên sinh không hề do dự, dịu dàng trả lời: “Được.”



Chẳng qua cuộc sống tươi đẹp này vẫn là dần dần trôi qua, Du Yến vẫn chưa kịp khôi phục tinh thần, thời gian mười ngày đã lặng lẽ trôi qua, chớp mắt đã đến lúc họ phải quay về.



Nhìn thấy dáng vẻ không nỡ của cô, Cố tiên sinh nói: “Nếu không chúng ta ở lại thêm hai ngày.”



Du Yến lắc đầu, cho dù không nỡ thêm nữa, đây dù sao vẫn không thể là điểm dừng chân cuối cùng của cô, nơi này thật sự đẹp, nhưng cô cũng lưu luyến quá nhiều, đối với cô mà nói, nơi thật sự đẹp nhất chính là vòng ôm của người đàn ông bên cạnh này.



Anh ở đâu, đó liền là nhà của cô.



Lên máy bay bay về nước, Du Yến phát hiện ra không khí giữa hai người Cảnh Hân và Dư quản gia, quả nhiên có chút thay đổi, chủ yếu là lúc cô bé đối diện với Dư quản gia, đã không còn tăng động như trước, mà vẫn thường xấu hổ, vô cùng có dáng vẻ thẹn thùng của cô gái nhỏ.



“Đây là thành công rồi chứ?” Cô quay đầu hỏi Cố tiên sinh.



Cố tiên sinh đang xem báo, nghe cô nói thế, cũng đi nhìn họ một cái, gật đầu nói: “Có khả năng.”



Du Yến không nhịn được cảm thán, “Thỉnh thoảng đi du lịch, quả nhiên có thể khiến cả người vui vẻ.”