Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Chương 2 : Hôm khác gia sẽ sờ sau!

Ngày đăng: 09:48 30/04/20


Tiếng gầm này vừa dứt, cả con đường đều sa vào sự im lặng như chết chóc. Mọi người đều tập trung tinh thần, quên luôn cả hít thở. Tất cả đều cảm thấy, ngày hôm nay e rằng Thái tử điện hạ sẽ phải bỏ mạng tại đây rồi!



Cũng đúng lúc này, xung quanh chiếc kiệu kia như chậm rãi tản ra luồng khí ma quỷ vô hình, bất giác khiến người ta có ảo giác như đang nhìn thấy ngọn lửa thiêu đốt của địa ngục vậy!



Yêu Vật khẽ nhíu mày, nhìn bầu không khí này, nàng cũng cảm thấy tình hình có gì đó không ổn lắm! Quả nhiên, lúc nàng còn đang nghĩ vậy thì một luồng khí đen đã đột ngột phóng từ trong kiệu ra như một cơn cuồng phong sắc bén, điên cuồng ập về phía nàng! Nàng còn chưa kịp nhìn kỹ xem đó là thứ gì đã nhanh chóng nhảy lên theo phản xạ tự nhiên. Tốc độ mà nàng nhảy lên có thể so với tốc độ sét đánh, nhanh đến mức mắt thường gần như không nhìn thấy được!



Nhưng dù nàng nhảy lên rất kịp thời, thành công né tránh được luồng khí đen kia, nhưng vẫn bị dòng khí lưu chuyển quanh luồng khí đen đó quét vào người, suýt nữa ngã lăn xuống đất! Sau đó, “Ẩm” một tiếng, tiếng nổ cực lớn vang lên sau lưng nàng. Nàng quay đầu lại nhìn, ở nơi cách nàng khoảng mười mét bị nổ thành một cái hố rất lớn, rõ ràng là do luồng khí đen vừa rồi tạo thành! Nếu vừa rồi nàng không kịp tránh...



Nghĩ vậy, nàng cũng không kịp băn khoăn gì nhiều, khẽ nhíu mày, nhanh chóng lao về phía cái hố kia, nhìn thử...



Hố rất sâu, ước chừng khoảng mười mét. Đừng nói là nổ nàng banh xác, mà kể cả có chốn nàng xuống đó đến mười lần cũng đủ. Nếu chôn xác thành công, đến năm sau cũng có thể mọc lên cả một thảm cỏ xanh rờn ấy chứ. Nàng nhìn quanh một vòng, xung quanh cái hố kia không có bất cứ vũ khí gì, như vậy, phải đến tám phần đây chính là sức công phá siêu mạnh của cái thứ được gọi là “nội lực” trong truyền thuyết kia tạo thành rồi!



Nàng nuốt nước miếng một cái.



Tuy nàng cảm thấy mình rất trâu bò, nhưng nhìn cái hố to thế này, nhìn chiếc kiệu vững vàng như núi Thái Sơn kia, rồi lại nhìn đám thị vệ quanh hiệu mang vẻ mặt không chút cảm xúc, nhìn nàng như nhìn một con gia súc, à không, nhìn một con gia súc đã chết ấy, thì nàng rất tỉnh táo mà hiểu rõ rằng, mình không địch được cả đám người kia, người trong kiệu là cao thủ, tám mươi phần trăm là mình không phải đối thủ của mấy người này!



Cũng đúng lúc này, cung nhân luôn chạy theo sau đít để phổ cập kiến thức cho nàng, nói rõ với nàng rằng Nhiếp chính vương là người duy nhất không thể đắc tội kia, cuối cùng cũng theo kịp nàng. Y ngó trước ngó sau, xác định rõ tình hình hiện tại, suýt nữa sợ đến mức bất tỉnh nhân sự...




Hắn vừa dứt lời, trong kiệu lại bay ra một cơn cuồng phong nữa.



Lại là một luồng khí đen, ập thẳng về phía nàng! “Đù má!”.



Nàng ôm lấy cái mông vừa bị đánh đòn, nhảy vọt lên như bay, chạy điên cuồng ra xa! Sức chiến đấu của tay Nhiếp chính vương này lợi hại quá, nếu cận chiến thì có khi nàng còn có cơ hội thắng, nhưng đánh nhau từ khoảng cách xa thế này thì nàng hoàn toàn không phải đối thủ của hắn. Mặc dù thể diện rất quý giá, nhưng lúc này thì phải chạy mẹ nó đi đã rồi nói sau!!! Có điều, nàng định chạy, nhưng vị Nhiếp chính vương điện hạ trước giờ chưa từng bị ai ngỗ ngược mạo phạm đó, lại đâu có định tha cho nàng.



Từng luồng nội lực biến hóa thành màu đen, đánh thẳng về phía nàng. Nàng cứ ôm lấy mông vừa né tránh vừa nhảy ra, kèm theo đó là những tiếng “ầm, ầm, ầm” vang lên, trên mặt đất phía sau lưng nàng không ngừng nổ thành những cái hố to!



Cú đánh cuối cùng không nổ trúng người nàng, nhưng vạt áo dưới của nàng lại bị dính đòn, thủng lỗ chỗ! Nửa mảnh áo khoác còn lại bay phấp phới trên không trung, tuy không đến mức bị lộ hàng, nhưng không cần nghĩ nàng cũng biết tình trạng của mình hiện giờ vô cùng thảm hại! Cơ mặt của nàng run lên bần bật, ngọn lửa tức giận đã bùng lên đến giới hạn cuối cùng. Nàng quay đầu tức giận chỉ vào chiếc kiệu kia, mắng: “Ngươi cứ chờ đó cho ông. Ông sẽ nhớ kỹ mối thù hôm nay!!!”



Vừa dứt lời, một luồng khí đen nữa đã đánh tiếp về phía nàng!



Nàng cuống quýt quay người, lại một lần nữa thoát được nguy hiểm! Nàng nghiến răng nghiến lợi gầm lên: “Gia nói cho ngươi biết, hôm nay không phải là gia chạy trốn nhá! Chẳng qua vì gia là Thái tử, công việc bận rộn thôi! Gia phải đi xử lý việc nước việc nhà nhá! Còn cái mông của ngươi, hôm khác gia sẽ sờ sau!” Nói rồi nàng quay đầu ôm mông ton tót chạy trối chết...



Để lại cả đám người với khóe mắt đều đang co giật nhìn theo bộ dạng chạy bán sống bán chết của nàng. Thái tử điện hạ trở nên hài hước như thể từ bao giờ vậy?