Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Chương 20 : Quần còn người còn, quần mất người mất!

Ngày đăng: 09:49 30/04/20


Câu nói cuối cùng của nàng khiến tất cả đám đại thần ở đây đều run rẩy khóe môi. Nhưng trải qua



một thoáng này, ánh mắt mọi người nhìn Lạc Tử Dạ đều đã có chút gì đó khác bình thường. Bọn họ



hoàn toàn không thể lường trước được rằng, bao nhiêu năm nay vị Thái tử Thiên Diệu vốn nổi tiếng là vô dụng nhát gan, vậy mà hôm nay lại đột nhiên trở nên có khí khái như vậy, suýt nữa bị Nhiếp chính vương bóp chết mà vẫn kiên quyết không quỳ! Chuyện này khiến không ít người trong số họ cảm thấy cần phải nhìn nhận lại vị Thái tử điện hạ này một lần nữa!



Mà trong số tất cả những người đó, sắc mặt của Long Ngạo Địch là phức tạp nhất. Hắn thực sự thấy rất khó tưởng tượng, một Lạc Tử Dạ mấy hôm trước mới vừa ra tay sàm sỡ mình xong, lại thực sự có được khí chất như thế này! Nhất là vẻ mặt kiêu ngạo mà quật cường vừa rồi của y, khiến cho lòng người cũng chấn động. Có điều, câu nói vừa rồi của y...



Nói xong câu này, Lạc Tử Dạ quay đầu đưa tay ra, hai tay đặt lên áo khoác ngoài của Phượng Vô Trù, dáng vẻ như muốn nói “Ngươi còn không chịu đặt gia xuống, gia sẽ thực sự lột quần của ngươi” vậy! Cảnh tượng này khiến không ít người đều không nỡ nhìn thẳng. Mà vị Nhiếp chính vương điện hạ kia thì căn bản còn lười không muốn nhìn thẳng nàng, chỉ tiếp tục bước về phía đại điện, giọng nói ngạo nghễ cũng chầm chậm truyền vào tại Lạc Tử Dạ: “Thái tử có thể thử, để xem nếu thực sự ra tay, thì cuối cùng giữa người và cô, ai sẽ là người bị lột quần trước!”



Lời này, cũng là lời cảnh cáo sinh ra từ sự đàn áp về thực lực mà có.



Lạc Tử Dạ cắn răng, ngẩng đầu nhìn hắn một cái, nhưng vẫn chỉ nhìn được cái cằm tinh xảo ngạo mạn của hắn như trước. Nàng nghiến răng ken két, nói: “Dù có là lột trước hay lột sau, thì cũng đều là không giữ được quần cả! Nếu Nhiếp chính vương điện hạ cứ nhất quyết muốn xách bản Thái tử như thế này, thì quần của hai chúng ta đều tuột cả, chưa biết chừng, còn có thể so xem ai lớn ai nhỏ nữa đấy!”



“Phụt...” Một đại thần bật cười thành tiếng!




Nhưng, hắn nói xong, Lạc Tử Dạ lại nhanh chóng nhướng mày lên, môi khẽ nhếch lên cười lạnh, nhìn hắn nói: “Ai nói gia không nghĩ, làm sao người biết được trong lòng gia có đáp án hay chưa?” Không thể xác định được rằng có phải là người đó hay không, chỉ là vì nàng không thể tìm được lý do khiến hắn ra tay với mình như vậy thôi!



Đôi mày rậm của Phượng Vô Trù khẽ nhướng lên, liếc nhìn nàng một cái, hỏi với vẻ hứng thú: “Như vậy, người quyết định tấn công, hay phòng thủ?” Nàng quyết định như thế nào, cũng là một cách nói rõ cho hắn biết, rốt cuộc họ có phải cùng một loại người hay không. Lạc Tử Dạ cũng không giấu hắn, trả lời thẳng thắn: “Cứ tấn công trước xem thế nào đã, tấn công thắng là xong việc, còn không thắng thì lại phòng thủ! Thủ không được sẽ tìm người đánh giúp, một mình chiến đấu không xong, chẳng lẽ ông đây không thể kéo hội đến đánh hay sao?” Nói ra mấy câu vô sỉ như vậy nhưng mặt nàng cũng không hề biến sắc, hoàn toàn không bận tâm đến chuyện mấy lời này có làm người ta cảm thấy nàng không quân tử hay không!



Có điều, đúng là nàng nghĩ xoắn cả não cũng không hiểu được, vì sao tên kia phải hại nàng như vậy! Mắt Phượng Vô Trù hơi co lại, sau đó nhếch môi mỉm cười. Hai người họ, cũng không hoàn toàn là một loại người, ít nhất là bản thân hắn thực sự không học nổi sự vô sỉ đẳng cấp cao như thế này của nàng. Thế nhưng lúc này, hắn lại chợt cảm thấy rằng, có lẽ thi thoảng vô sỉ một chút cũng không có gì không tốt!



Đã đến cửa đại điện, hắn tùy tiện buông tay, ném nàng xuống, đồng thời nói với vẻ không mấy bận tâm: “Định đánh thế nào? Có chiêu đánh trả nào chưa?”



Câu hỏi này, cũng là để khảo nghiệm mưu lược và thực lực của Lạc Tử Dạ. Sau khi đứng vững vàng trên đất, Lạc Tử Dạ nhìn hắn một cái, rồi lại chỉnh trang lại vạt áo xốc xếch của mình do vừa bị hắn xách lên. Chỉnh trang lại cho mình phong độ ngời ngời rồi nàng mới nói với vẻ thâm sâu: “Đến lúc đó, Nhiếp chính vương điện hạ chỉ cần ngồi xem kết quả là được, cần gì phải bận tâm đến tính toán của gia chứ?”



Nói xong, nàng lập tức nhấc chân đi vào trong điện. Nhìn theo bóng nàng, Phượng Vô Trù chợt nhướng mày bật cười, vẻ hứng thú trong đáy mắt càng nồng đậm thêm một chút. Nhìn sủng vật săn mồi, thực sự là một chuyện vô cùng thú vị! Có điều, rốt cuộc Lạc Tử Dạ có đủ tư cách để làm đối thủ của Doanh Tần hay không?



Hắn cũng rất tò mò với kết quả này. Điều đó cũng sẽ chứng minh cho hắn thấy rằng, rốt cuộc Lạc Tử Dạ có xứng đáng để hắn giữ lại cái mạng nhỏ củay hay không!