Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Chương 21 : Coi gia là công d n hạng nhất thế giới sao?

Ngày đăng: 09:49 30/04/20


Vừa suy tư, hắn vừa sải bước bước vào trong đại điện. Các đại thần khác cũng lần lượt bước theo thứ tự vào trong điện, quay về vị trí của mình rồi ngồi xuống. Nữ quyển vốn đã chờ từ sớm ở trong điện, lúc này đều lần lượt quỳ xuống hành lễ. Nhưng đúng như Lạc Tử Dạ tiên đoán, sau khi vị Nhiếp chính vương điện hạ kia bước vào, đối diện với sự hành lễ của các nữ quyến và vô số những ánh mắt mong chờ kia, hắn thậm chí còn không thèm nhìn thẳng một cái, đầu cũng chẳng thèm quay sang, chỉ khẽ phất tay ra hiệu cho họ đứng dậy. Hoàng đế ngồi trên long ỷ chờ Phượng Vô Trù đã lâu, nhưng giờ cũng chẳng nói ra được nửa lời trách móc. Ngược lại, thần sắc của ông nhìn Phượng Vô Trù còn có vẻ rất coi trọng, trực tiếp nói: “Người đâu, mau lấy ghế cho Nhiếp chính vương!”. Như thể đã là miễn luôn cho hắn chuyện quỳ hành lễ với Hoàng đế rồi! Mà nhìn dáng vẻ của Phượng Vô Trù, thì dường như cũng không định hành lễ, thản nhiên ngồi xuống ghế. Hắn rất cao, ngồi dựa vào ghế rồi mà nhìn vẫn khôi ngô vạm vỡ như cũ, đôi mắt đen phiếm vẫn vàng nhìn về phía Lạc Tử Dạ. Ánh mắt đó như trêu chọc, lại cũng như dò xét.



Lạc Tử Dạ nhìn quanh bốn phía, giả vờ như không nhìn thấy ánh mắt chăm chú của hắn. Nàng nhìn về phía Long Ngạo Địch ở cách đó không xa, nói: “Long tướng quân, đa tạ tối qua đã quan tâm chăm sóc! Bản Thái tử khắc ghi trong lòng!”



Lời này hơi đột ngột, nhưng đám đại thần ở trong điện lại nhanh chóng hiểu được ý của nàng. Lạc Tử Dạ nói câu này chẳng qua chỉ để tỏ ý cảm ơn thôi. Tối qua trong cơn giận dữ lôi đình, Nhiếp chính vương điện hạ lệnh cho Diêm Liệt mạng người đi san bằng phủ Thái tử, tướng quân Long Ngạo Địch phái năm nghìn quân tinh nhuệ tới đó, tuy cuối cùng năm nghìn quân tinh nhuệ đó không còn ai sống sót, Thái tử cũng chạy thoát được nên mới giữ được tính mạng của mình. Nhưng dù sao, Long tướng quân cũng vẫn coi như đã ra tay giúp đỡ, thế nên Lạc Tử Dạ mới mở lời biểu lộ sự cảm ơn như vậy.



Nàng vừa dứt lời, sắc mặt Long Ngạo Địch thay đổi liên tục. Đôi mắt màu đỏ máu như bắn ra những tia sáng lạnh lẽo, giống như chứa đựng hàng ngàn vạn cảm xúc, trong đó còn bao gồm cả sự phẫn nộ, nhưng cuối cùng hắn vẫn đè xuống, nói: “Đây là bổn phận của thần, điện hạ không cần khách sáo!” Hắn đã liệu trước được rằng Phượng Vô Trù sẽ phải người đi, nhưng lại không ngờ mình đã phát ra năm nghìn quân tinh nhuệ mà vẫn không thể nào ngăn cản được bước chân của Phương Vô Trù!



Nhưng trong lúc trầm tư cẩn thận suy nghĩ lại, Long Ngạo Địch cũng có thể hiểu được. Đây chẳng phải cũng chính là một cơ hội tốt để Phượng Vô Trù có thể thừa cơ nhìn thấu thực lực của mình, nhân tiện cảnh cáo mình hay sao? Hắn chỉ có thể liệu trước được sự ngông cuồng, hùng mạnh của Phương Vô Trù, mà không lường trước được rằng, người đó vĩnh viễn cũng không ngại cảnh cáo người khác, để khiến người khác hiểu rõ được rằng, ai mới đủ tư cách làm Vương! Đối với Long Ngạo Địch mà nói, lời cảnh cáo của Phượng Vô Trù đêm qua, không thể nói là không tát vào mặt hắn một cái, nên trong lòng hắn đương nhiên cũng thấy phẫn nộ!



Trong lúc hai người này đang nói chuyện, tay Phượng Vô Trù đã nhấc ly rượu lên. Chiếc ly đó được làm từ kim loại, dưới chân ly được khảm nạm ngọc màu đen. Hắn đưa mắt nhìn hai người kia, trong khoảnh khắc cũng hiểu được ngay ý mà Lạc Tử Dạ đang nói. n tình đêm qua Long Ngạo Địch phái người đến giúp Lạc Tử Dạ, y sẽ không quên. Mà oán thù mình phái người đi san bằng phủ Thái tử đó, Lạc Tử Dạ nhất định cũng sẽ không quên!
Dáng vẻ kiêu căng đến không có nổi bạn bè này của hắn khiển Lạc Tử Dạ chép miệng. Giờ nàng mới hiểu được, tên này nói rằng cảm thấy mình không đáng để hắn nhìn thẳng đó, cũng không phải chỉ là cố tình nói nàng, mà là đối với tất cả những người mà hắn không coi trọng thì đều là thái độ như thế này! Đối phương như đã quen với sự kiêu ngạo của hắn từ lâu, hành lễ xong mới nhìn về phía Hoàng đế Thiên Diệu, cười nói: “Sinh thần của quân chủ Thiên Diệu, Thiên tử ban thưởng mấy đầu châu báu để chúc mừng, mong Thiên Diệu vĩnh viễn phồn thịnh, tiếp tục bảo vệ uy quyền của Thiên tử!” Lời này ấy mà, cũng có nghĩa là hy vọng có thể tiếp tục mượn sự phồn thịnh của Thiên Diệu để bảo vệ Hoàng quyền đang lung lay sắp đổ của vương triều Mặc thị. Có điều, khi sứ giả nói câu này, ánh mắt của hắn ta lại không hướng về phía Hoàng đế Thiên Diệu, mà là hướng về phía Phượng Vô Trù đang ngồi thảnh thơi uống rượu kia.



Cũng không biết có phải Hoàng đế đã sớm quen với việc bị phớt lờ như thế này hay không mà chỉ gật đầu tiếp nhận, mời sứ giả ngồi xuống!



Nhưng Lạc Tử Dạ lại nhìn thấu được chút gì đó khác thường. Phượng Vô Trù ngông cuồng như thế này, Hoàng để lại không có chút địa vị nào, vì bị người ta khinh thường như vậy. Hành động của sứ giả cho Mặc vương thất phái tới chỉ thực sự là vô ý, chỉ vì kính trọng Phượng Vô Trù, hay là có ý muốn gây xích mích nội bộ? Nàng nghĩ, hẳn là khả năng thứ hai! Mà phụ hoàng của nàng, thân là Hoàng đế, lại gặp phải sự đối xử như thế này, chẳng lẽ trong lòng không có chút thành kiến hay suy nghĩ gì về Phượng Vô Trù sao?



Trong lúc nàng đang mải suy nghĩ, ngoài cửa lại có tiếng thái giám vang lên: “Đại hoàng tử và tam công chúa Long Chiều đến chúc mừng!”



Tiếng hô vừa dứt, nàng liền quay đầu nhìn ra ngoài...