Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Chương 35 : Ngươi bẩn như thế này!

Ngày đăng: 09:49 30/04/20


Lạc Tử Dạ rùng mình, khi ánh mắt hắn khóa chặt lấy người nàng, nàng bỗng cảm nhận được một luồng áp khí bức bách ập mạnh từ trên vương tọa cao cao kia xuống, khiến đầu gối của người ta tê



buốt mềm nhũn ra một cách khó hiểu! Thực sự đúng như Long Ngạo Địch nói, hắn chỉ muốn tất cả mọi người quỳ xuống!



Trong lòng hơi lo sợ hắn giết người, nhưng nàng vẫn cố làm ra vẻ bình tĩnh xốc lại túi hành trang, nói: “Không phải muốn bản Thái tử đến để trùng tu phủ sao? Chuẩn bị xong hết gạch đá chưa? Có vôi, xi măng không? Công cụ để trùng tu cũng đầy đủ rồi chứ? Có bố trí hai trợ thủ đứng cạnh để bế trà rót nước cho ta chưa? Còn phải là kiểu siêu đẹp trai nữa ấy?”



Vừa nói, nàng vừa thấp thỏm khoác túi hành trang bước vào. Phượng Vô Trù không trả lời, bàn tay để trên tay ghế khẽ nhấc lên, lập tức có người bước tới, gỡ túi hành trang sau lưng Lạc Tử Dạ xuống! Lạc Tử Dạ cũng cảm thấy khoác như vậy rất mệt nên buông tay ngay. Hạ nhấn mở túi hành trang ra, bên trong toàn là những vật phát ra ánh sáng vàng lấp lánh như ngân phiếu, ngọc quý, đồ cổ...!



Nhiếp chính vương điện hạ cũng đứng dậy, chậm rãi bước từ trên vương tọa trên cao xuống. Mỗi bước đi của hắn đều cao quý ngạo mạn, thể hiện trọn vẹn nghi thức của quý tộc! Mà hắn càng vào gần, áp khí xung quanh cũng bắt đầu dần trở nên mỏng manh hơn, Lạc Tử Dạ không khỏi đề cao cảnh giác.



Hắn bước đến cửa, dừng lại ở cách Lạc Tử Dạ hơn ba mét. Đôi mắt kiêu ngạo kia chậm rãi liếc qua đồng ngọc quý kia, sau đó nhìn về phía Lạc Tử Dạ, tiếng hừ lạnh đầy từ tính thong thả vang lên: “Đây là quà mà Thái tử mang tới ư?”



Khóe môi Lạc Tử Dạ giật giật, vội xông tới muốn giật lại túi hành trang kia, xua tay lia lịa: “Không phải!”




Nói xong câu này, hắn thả Lạc Tử Dạ ra, quay sang sai bảo Diêm Liệt: “Bắt y rửa ráy sạch sẽ đi, nếu không thì không cho phép bò vào đại điện của Cô!” Nghe hắn nói vậy, Diêm Liệt cũng nhận ra sơ suất của mình. Bình thường có người vào đây, cũng đều phải gột rửa sạch sẽ mới được vào. Hắn vội vẫy tay, sai người đưa nước vào cho Lạc Tử Dạ rửa mặt, rồi cất lời nói với Phượng Vô Trù: “Mạt tướng sẽ lập tức sai người làm sạch toàn bộ con đường mà Thái tử đã đi qua sau khi bước vào vương phủ!”



Trên người Lạc Tử Dạ căn bản không hề bẩn, nhưng nàng cũng không để tâm vấn đề này. Có người bị bệnh cuồng sạch sẽ, nàng có thể thông cảm được. Vì vậy, vừa rửa mặt, nàng vừa hỏi với theo bóng lưng cao to của Phượng Vô Trù: “Người bị bệnh cuồng sạch sẽ à?!”



Người kia hơi quay đầu lại, chỉ dùng khóe mắt để nhìn nàng, dáng vẻ ngạo mạn không dễ gì nhìn thẳng người khác đó lại xuất hiện. Khuôn mặt tuấn tú vô song khiến người ta trầm luân kia lại lộ ra vẻ ghét bỏ, đáp: “Không phải!”



Động tác rửa mặt của Lạc Tử Dạ cứng lại, sau đó lau sạch mặt, nhíu mày nói: “Trên người ta không có thứ gì bẩn thỉu cả, nếu ngươi không bị bệnh cuồng sạch sẽ, thì bắt ta rửa làm cái gì?”



Vấn đề dường như ngu xuẩn đến mức khiến Phượng Vô Trù cực kỳ không chịu nổi, khiến hắn buộc phải dùng vẻ mặt khó thể nhẫn nhịn được quay đầu lại, hừ lạnh một tiếng, giọng nói vừa ngạo mạn vừa khinh bỉ truyền tới: “Cô không bị bệnh cuồng sạch sẽ, nhưng dù trên người người chẳng có gì thì cũng vẫn bẩn như thế. Không rửa ráy cho sạch sẽ, thì không xứng bước vào vương phủ của Cô!”.



Hắn đang mắng nàng bẩn thỉu sao? Lạc Tử Dạ nghe xong, mặt mày xanh mét, hoàn toàn không thể nhẫn nhịn được nữa. Nàng nhanh tay cướp lấy chậu rửa mặt mà hạ nhân bê lên cho nàng, dùng hết sức bình sinh hắt cả chậu cả nước về phía Phượng Vô Trù! Chờ khi chậu nước hắt đầy người hắn, nàng mới nghiến răng tức giận quát: “Ngươi không bị bệnh cuồng sạch sẽ, nhưng ông đây bị! Ngươi bẩn thỉu như thế này, không dội cho sạch đi thì không xứng để xuất hiện trong tầm mắt của ông đây!”